Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012

SAO KHÔNG NÓI

Thuở lá thư đầu muốn gởi cho em,
Anh mười tám nhưng sao còn nhát thế.
Thư viết bao lần chưa trao đã xé,
Lời tỏ tình nắn nót vẫn còn run .
Nghe nói : Yêu thương chọn giấy màu hồng,
Mà tha thiết là màu xanh hy vọng,
Nhưng tuổi học trò thường yêu màu trắng,
Anh ngập ngừng chẳng biết chọn màu chi .
Nên âm thầm để ngày tháng qua đi,
Thư vẫn viết mà chưa lần dám gởị
Một mùa xuân qua, mùa hè lại tới,
Cánh thư bỗng mấy bận đổi màu xanh
Vẫn còn nguyên màu trắng ở hồn anh,
Trang giấy trắng như chuyện tình trong trắng.
Năm học hết anh xa trường xa bạn,
Nẻo vào đời đâu có lá me bay .
Em vẫn hồn nhiên buổi sáng chia tay,
Cười với nắng giữa màu hoa phượng đỏ.
Xe lăn bánh mình xa nhau từ đó
Lá thư tình chưa gởi vẫn còn thơm .
Anh sắp qua rồi lứa tuổi măng non
Còn ấp ủ một chuyện tình măng sữạ
Anh ở miền cao mùa hè nắng lửa
Lớp học trường đời lắm nỗi buồn vui .
Có những bình minh vác cuốc lên đồi
Nhìn đất đỏ nhớ thương màu phượng thắm
Em giữ mãi hồn anh năm mười tám
Nên xưa sau còn đỏ những bâng khuâng .
Lá thư tình đã có kẻ trao em
Giờ anh viết lại ngại ngùng không gởi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét