Thứ Năm, 15 tháng 4, 2010

VÀI MẪU BÁNH ...NGON NGON

(Chị ĐẶNG NGỌC,Pháp ...dọn và mời )
 
ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA NIỀM TIN  
Không bao giờ, không bao giờ,
Không bao giờ được đầu hàng
      Nhiều năm về trước ở Elkhart, có hai anh em nọ được một trường học thuê làm công việc nhóm lửa lò sưởi trong các phòng học vào mỗi buổi sáng.
     Một buổi sáng lạnh lẽo, sau khi đã chất củi vào lò, hai cậu bé lấy dầu hỏa rưới lên củi và bật lửa. Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả tòa nhà cũ kỹ. Vụ hỏa hoạn đã cướp đi sinh mạng của người anh và làm bỏng nghiêm trọng đôi chân của người em trai. Nguyên nhân của vụ hỏa họan là do hai cậu bé đã lấy nhầm thùng đựng xăng gần đấy.
     Bác sĩ khuyên nên phẫu thuật cắt bỏ đôi chân của cậu bé. Cha mẹ em choáng váng. Họ đã mất một đứa con trai, giờ đây, đứa còn lại cũng có khả năng bị tàn phế. Nhưng họ không mất niềm tin. Họ xin bác sĩ hoãn lại cuộc phẫu thuật. Suốt hai tháng liền, họ cùng các bác sĩ cố làm hết sức để cứu chữa đôi chân của cậu bé. Trong suốt thời gian đó, họ truyền cho cậu bé niềm tin rằng sẽ có ngày em đi lại được.
     Các bác sĩ đã không cắt bỏ đôi chân của em. Tuy nhiên chân phải của em teo lại, co rút lên cao, còn các ngón chân trái gần như bị cháy mất hết cả. Dẫu đau nhức, cậu bé vẫn quyết tâm phải tập luyện mỗi ngày. Cuối cùng em cũng chập chững được vài bước đi đau đớn. Nhiều năm sau, dù hồi phục chậm, nhưng cậu trai trẻ ấy cũng bắt đầu tự đi bằng đôi chân của mình mà không cần chống nạng. Một vài năm sau nữa, cậu lại có thể chạy bộ trong sự khâm phục của nhiều người.
     Chàng trai có quyết tâm mãnh liệt ấy vẫn cứ chạy,chạy mãi, và đôi chân tưởng chừng phải cắt bỏ ngày trước đã giúp anh lập kỷ lục điền kinh thế giới. Anh được biết đến như là "nguời nhanh nhất thế giới ” và được tôn vinh vận động viên điền kinh của thế kỷ tại quảng trường Madison.
     Tên anh là Glenn Cunningham.
                                                                    Thu Hương-
                                                    Theo Viva Consulting
                                          
                                           
NHÒNG VÀ SÁO

     Ở vùng kinh tế mới, hằng ngày, ba lên rừng chặt cây, dọn rẫy, thỉnh thoảng đem về mấy chú chim con. Thường thì chúng rất nhỏ, chưa mọc đủ lông. Ba dặn Tí cố chăm, dường như ba không muốn bắt chỉ vì chẳng làm sao khác được.
     Tí và em rất thích nuôi chim, nên cố gắng hết mình. Tí đi tìm cỏ mềm, còn em xin mẹ vải rẻo lót tổ để chim nằm vừa êm, vừa được ấm. Chim con ăn khoẻ, nhưng sống không lâu, Tí giải thích cho em vì chim con nhớ mẹ !
     Đến mùa mưa thứ hai, kể từ khi gia đình lên vùng đất mới, ba đem về hai chú chim nhỏ là sáo và nhòng. Tí cùng em cũng nuôi như thế, vậy mà lần này thành công. Ba và mẹ đều khen: “Hai anh em thật giỏi!”
      Những tháng hè trôi qua, hè nữa lại gần về, hai chú chim đã lớn. Con nhòng đẹp tuyệt, bộ lông của nó đen nhánh, láng mượt, giống vải Xa-tanh mẹ cất trong rương bảo là mốt thời mẹ còn con gái. Cái mỏ của nó màu vàng củ nghệ và bóng đến độ có lần em hỏi: “Anh Tí ơi, ai đánh vẹc-ni cho cái mỏ con nhòng thế nhỉ?” Ngược lại, sáo chỉ có hai màu đen trắng. Đã vậy, màu đen của lông sáo chẳng ra đen, nó xam xám làm sao ấy. Và màu trắng cũng thế, chẳng khá hơn gì. Chỉ được cái, càng lớn, sáo càng thân thiện, nhiều khi ra khỏi lồng, bay quanh quẩn đâu đó rồi cũng nhớ về nhà. Có lúc nó quấn quýt bên chân Tí và em, phát bực, phải bắt nhốt vào lồng. Nhòng thì khác, lạnh lùng, vô cảm, dù nhòng nói được đôi ba tiếng của người: “Chào khách, Tí ơi…”
     Tí và em đều cưng nhòng hơn sáo, một sáng thứ Năm, lớp làm lao động, Tí vội, quên đóng cửa lồng lúc cho nhòng ăn chuối nên khi treo lên nó bay vụt ra ngoài. Tí điếng người gọi em...
Em khóc! Tí dỗ:
-        Mình vẫn còn con sáo.
Em bảo:
-        Em chỉ thích con nhòng.
Tí nói:
-        Con sáo mới quý, vì nó sống có tình mình không phải sợ…

Thưa Chúa Giê-su,
Xin cho con biết đánh giá sự vật theo tiêu chuẩn của lòng mến,
để con được thấy nơi những sự bình thường trong cuộc sống,
lại có rất nhiều điều đẹp, đáng yêu.
 
TẶNG VẬT CỦA TÌNH YÊU
Xã hội ngày nay, tuy ai cũng tất bật bon chen vì cuộc sống .. nhưng vẫn còn có điều tốt đẹp, không phải vật chất mới là tất cả .... đúng không bạn ?! 
Những người khách trên xe buýt nhìn với vẻ thương cảm khi người phụ nữ trẻ xinh đẹp lần dò lên chiếc xe buýt bằng cây gậy màu trắng.
Cô trả tiền cho bác tài, và dùng tay dò dẫm từng chiếc ghế ngồi, từ từ đi xuống theo lối đi giữa xe và tìm được ghế trống bác tài đã nói. Rồi cô ngồi vào chỗ, đặt chiếc cặp lên lòng và chiếc gậy dựa vào chân.
Đã một năm rồi từ ngày Susan, khi ấy mới 30 tuổi, bị mù. Do một chẩn đoán y khoa sai lầm khiến cô thành khiếm thị. Cô đột nhiên rơi vào một thế giới tối đen, phẫn nộ, tuyệt vọng, chỉ còn biết thương thân trách phận. Và cô phải bám chặt vào chồng cô, Mark. Mark là một sĩ quan không lực và anh yêu vợ với cả trái tim bằng lòng chung thủy: một tình yêu mãnh liệt như 5 năm trước mới yêu nhau. Khi vợ bị mất thị lực, thấy cô chìm sâu trong tuyệt vọng, anh xót thương và quyết định giúp vợ lấy lại sức mạnh cũng như sự tự tin – những gì cô ấy cần để có thể tìm lại sự độc lập cho bản thân.

Cuối cùng, Susan cảm thấy cô đã sẵn sàng trở lại làm việc, nhưng cô sẽ đi đến đó bằng cách nào? Trước đó cô vẫn thường đi xe buýt, nhưng bây giờ cô quá sợ nên không thể đi lại trong thành phố một mình. Mark tự nguyện lái xe đưa cô đi làm hàng ngày mặc dù nơi làm việc của họ ở hai đầu thành phố.Thoạt đầu, điều này an ủi Susan, và khiến cho Mark thấy dễ chịu vì đã làm được việc bảo vệ người vợ khiếm thị của anh hiện giờ cảm thấy bất an trong mọi chuyện.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu Mark nhận ra cách sắp xếp như thế không ổn, không giúp được cho Susan tự hòa nhập với hoàn cảnh mới. Anh tự nhủ: Susan cần phải đi xe buýt trở lại. Nhưng cô còn quá yếu đuối, quá bi quan- cô sẽ phản ứng như thế nào với những tình huống trên xe? Đúng như Mark dự đoán, Susan kinh hoàng trước ý kiến đi xe buýt như trước.
“ Cô cay đắng nói: “ Em mù lòa! Lam sao em biết em đang đi đâu? Em có cảm giác anh muốn bỏ em.”
Trái tim Mark như vỡ ra khi nghe những lời này, nhưng anh biết mình phải làm gì. Anh hứa với Susan rằng anh sẽ đi xe buýt với cô mỗi sáng và mỗi chiều bao lâu cũng được cho đến khi cô đã quen và tự lo liệu được.
Quả đúng như vậy. Trong suốt 2 tuần, Mark, mặc bộ quân phục, đi cùng vợ trên xe buýt đi về mỗi ngày. Anh dạy cô cách dựa vào các giác quan kia, nhất là thính giác, để xác định xem mình đang ở đâu và làm thế nào để thích nghi được với hoàn cảnh mới . Anh giúp cô kết bạn với các tài xế xe buýt những người có thể trông chừng cô và dành cho cô một chỗ.
 Cuối cùng , Susan quyết định cô đã sẵn sàng để tự mình đi xe buýt. Buổi sáng thứ sáu đó, trước khi đi làm, cô vòng tay ôm Mark, người bạn đồng hành xe buýt, người chồng, người bạn tốt nhất đời cô.. Mắt cô đẫm lệ, những giọt lệ biết ơn về lòng chung thủy, sự kiên nhẫn của chồng cô. Và vì tình yêu của anh nữa. Thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm …. Mỗi ngày qua đi với những chuyến xe buýt cô tự lên xuống thành công, và Susan cảm thấy như chưa bao giờ cuộc đời chìm trong bóng tối của cô có thể tốt hơn. Cô đang làm được việc đó. Cô sẽ tự đi làm một mình.
Sáng thứ sáu, Susan đón xe buýt đi làm như thường lệ. Khi cô trả tiền vé để xuống xe, bác tài nói: “ Này cháu, bác ghen với cháu đó”. Susan không chắc là bác tài đang nói với mình. Xét cho cùng, còn ai trên đời này lại đem lòng ganh tị với một phụ nữ bị mù phải vật vã tìm hi vọng sống trong một năm qua? Ngạc nhiên, cô hỏi bác tài : ” Tại sao bác nói bác ghen với cháu?”
Bác tài đáp: “ Cháu biết đấy, suốt tuần rồi sáng nào một người đàn ông đẹp trai mặc quân phục cũng đứng ở góc đường nhìn cháu xuống xe. Anh ấy chờ đợi cháu băng qua đường an toàn rồi nhìn cháu đi vào tòa nhà văn phòng.
Anh chàng gửi cho cháu một nụ hôn gió, vẫy tay chào rồi quay đi. Cháu là một phụ nữ thực may mắn. “

Những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn trào trên má Susan. Dù cô không thể nhìn thấy Mark, cô vẫn cảm nhận sự có mặt của anh. Cô thực may mắn, may mắn vô cùng. Vì anh đã tặng cho cô tặng vật quý giá hơn cả thị giác của cô, tặng vật mà cô chẳng cần nhìn thấy mới tin. Tặng vật của tình yêu đã đem ánh sáng đến soi sáng cho nơi chỉ có bóng tối bủa vây.



Nguồn : A Gift of Love
Nguồn : www.dunglac.org
(Gọi nắng vào tim)
                                            
Hãy luôn là chính mình trước những khó khăn thử thách.

Mọi người sẽ không đánh giá con người bạn qua số tiền mà bạn có trong ngân hàng, chiếc xe bạn đang đi, căn nhà nơi bạn đang sống hoặc loại công việc bạn đang làm. Mà bạn, cũng như bao người khác, là một sự phà trộn phức tạp đến mức gần như không thể đong đếm được giữa những khả năng và giới hạn.

Chính bạn là sự độc đáo không hề giống ai với tát cả những ưu, khuyết, tính cách, hả năng, niềm tin và ước mơ. Và bạn hoàn toàn có thể phát triển, hoàn thiện và trưởng thành với những gì bạn vốn có.

Có một khuynh hướng ngày ngày càng phổ biến trong xã hội hiện nay, đó là thay vì nhận ra những khuyết điểm của bản thân rồi kiên quyết sửu đổi, cải thiện, nhiều người lại dễ dàng chấp nhận chính mình. Họ thỏa hiệp với những lỗi lầm hay thiếu sót của bản thân, vẫn cho rằng mình toàn vẹn và luôn hoàn hảo mà không cần cố gắng gì thêm.

Trong một nghiên cứu về lòng tự trọng, các nhà nghiên cứu nhận thấy rằng: Những người cảm thấy hạnh phúc với chính mình, biết chấp nhận thất bại và thanh minh nó, xem đó là những sự cố rủi ro và không phản ánh điều gì về khả năng của họ cả. Còn những người không hạnh phúc đón nhận thất bại một cách bực bội và "xé to" nó ra, biến nó thành "đại diện" cho con người họ, hơn nữa còn dùng nó để dự đoán những sự kiện tương lai của họ nữa, và rút cuộc họ không dám làm gì cho dù cơ hội có đến hay không.

                                                           
Tình yêu là một điều rất kỳ lạ trong đời...
Tình yêu có thể đến với tất cả mọi người.
Nhưng,
Không giống như sự giàu có, ai cũng muốn nhưng không phải ai cũng có được.
Không có trò chơi sổ xố mà giải thưởng là tình yêu.
Không có ngân hàng tình yêu nơi bạn có thể vay mượn
Và cũng không có những công việc lương được tính bằng tình yêu.
Tình yêu tự đến rồi tự đi.
Nếu người ta lạm dụng người mình yêu, tình yêu của họ rồi sẽ bị phá sản.
Điều này rất thực tế.
Nhưng cứ giả sử rằng có một chốn hoang đường nơi tình yêu có thể tồn tại theo cách đó.
Liệu tình yêu có còn đáng giá, có còn được khao khát và được cần đến nữa không???
Hẳn là không.
Một số người cho rằng tiền bạc dễ đến và dễ đi.
Nhưng thật ra tiền bạc khó đến mà lại dễ đi.
Tình yêu thường khó đến, nhưng nếu người ta đối xử với tình yêu đúng cách, tình yêu sẽ phát triển và nhân lên.
Và những gì do tình yêu mang lại là một gia tài vô giá.
Trong xã hội ngày nay, chúng ta cần tiền để tồn tại và để sống.
Nhưng trong hành tinh của sự yêu thương và trọn vẹn của con người, cái chúng ta thật sự cần nhất chính là tình yêu.
Nếu bạn được yêu, hãy trao tặng lại tình yêu đó.
Đừng làm đau đớn người yêu mình bởi vì bạn nghĩ rằng tình yêu của người ấy là vô tận.
Điều đó không đúng.
Người yêu bạn có thể vẫn luôn yêu bạn nhưng họ sẽ thu mình lại, tự bảo vệ mình khỏi những thương tổn mà bạn gây ra cho họ. Vì muốn yêu người khác, ta phải biết yêu lấy bản thân mình trước.
Hãy tử tế với người yêu mình cũng như với bản thân bạn. Bạn sẽ trở nên phong phú hơn cả những giấc mơ ngông cuồng của bạn.

8 nhận xét:

  1. Con thích chuyện cô gái mù... Hihi

    Trả lờiXóa
  2. Vâng ah!

    Chúc chú cuối tuần vui nhé!

    Trả lờiXóa
  3. Hay quá bác ơi. Chắc phải copy về nhà để nhâm nhi bác ơi

    Trả lờiXóa
  4. Mừng vì Chị đã cảm được vị ngon.

    Trả lờiXóa
  5. :) con thích triết lý về tình yêu. ^^ Để rồi chợt nhớ đến câu hát trong 1 bài Thánh Ca nào đó: "Cứ yêu như Giêsu, trần gian kia sẽ hóa nên địa đàng" :D

    Trả lờiXóa
  6. Mừng vì KATTY yêu Chúa đến vậy !!!

    Trả lờiXóa