Cái ngạo mạn của tàu Titanic: “No God! No Pope!”
Ngày 10/4/1912, nhiều kẻ vô thần và nhiều kẻ giàu sang không tin Chúa lấy làm sung sướng và hãnh diện vì họ đã đóng xong một chiếc tàu thủy lớn nhất thế giới: trọng tải 56.000 tấn, chứa được 2201 hành khách, dài gần 100 thước, ngang 21 thước.
Nơi mạn tàu của con tàu Titanic nầy – tên họ đặt cho con tàu - họ cho đề những câu rất ngạo mạn:
- Ngay cả ông Kitô cũng không thể làm chúng ta chìm!
- Dù trời dù đất cũng không thể làm chìm tàu chúng ta được!
- Đả đảo Thiên Chúa (No God!)!
- Đả đảo Giáo Hoàng (No Pope!)!
Tàu nhổ neo tại Ái-Nhĩ-Lan với ý định vượt biển Đại Tây Dương mà qua Mỹ.
Tàu đi bốn ngày ngon lành: hân hoan, tiệc tùng, vui chơi trên tàu!
Bổng đêm 14, rạng ngày 15/4/1949: rầm rầm, tàu đâm vào một tảng băng tuyết lớn, từ trên Bắc Cực trôi về.
Tàu chìm lần lần trong vòng hai giờ bốn mươi phút.
Mọi cái trên con tàu “ngạo mạn” nầy đều mất hết và chìm xuống tận đáy biển sâu.
Về số phận những hành khách trên con tàu “không có Chúa, không có Giáo Hoàng” nầy: trong số 2201 người, người ta chỉ cứu được 451 người, còn 1750 người phải chết tất tưởi trong hoảng sợ kêu la, tuyệt vọng!
Không tin có Chúa, con tàu đời của chúng ta sẽ thế nào nhỉ?
Không có đình công trong hãng của ông nầy.
James F. Lincoln không bao giờ gặp sự buồn phiền trong hãng của ông vì ông năng họp các thợ với ban giám đốc để thảo luận các vấn đề trong hãng.
Thợ có điều gì than phiền, ban giám đốc khuyến khích họ nói ra hết.
Chủ không bao giờ để cho thợ đè nén điều gì trong lòng để rồi làm cho nổ bùng lên ngoài đường sau giờ làm việc.
Trong các buổi họp, ông James F. Lincoln để ý đến việc nghe hơn là nói.
Nhờ thế, trong hãng ông nầy, không có cuộc đình công nào nổi lên cả.
Đấng Tạo Hoá thật tài tình: lớp khí bao quanh trái đất chúng ta!
Lớp khí nầy dày một trăm cây số.
Lớp khí nầy giống như một biển khổng lồ mà trái đất ta nổi lềnh bềnh trong đó.
Không có cái biển khí rộng lớn nầy, sẽ không có sự sống nào trên mặt đất vì sẽ không có gió, không có mây, không có mưa, không có lửa, không có tiếng động.
Không có cái biển khí rộng lớn nầy, ban ngày, trời nóng đến 110 độ, và vật gì cũng cháy cả; còn ban đêm thì trời lạnh 118 độ dưới không, mọi cái đều biến thành đá lạnh.
Ôi, Đấng Tạo Hoá thật tài tình!
Đời hạnh phúc là do chúng ta quyết định
Chúng ta được hạnh phúc hay là chúng ta bất hạnh, điều nầy không do Thiên Chúa định đặt, nhưng do chúng ta quyết định: chính chúng ta quyết định chúng ta có hạnh phúc hay là chúng ta bất hạnh.
Một người kia sống rất hạnh phúc. Được hỏi, ông nói:
- “Thật quá đơn giản! Mỗi sáng mở mắt ra, tôi có hai lựa chọn trong ngày sống hôm đó: một là tôi sống vui vẻ hạnh phúc, hai là tôi sống buồn phiền, bất hạnh. Tôi xin Chúa cho tôi chọn điều thứ nhất. Và tin tưởng vào Chúa thương tôi, ban ơn giúp sức cho tôi, tôi chọn điều thứ nhất, và tôi quyết sống theo điều nầy trong ngày sống hôm đó của tôi.”
Ba ý trong ba câu trả lời
Ba người thợ kia đang làm việc để xây cất một ngôi thánh đường.
Được hỏi anh đang làm gì, ba người thợ nầy trả lời ba cách khác nhau.
Người thợ thứ nhất trả lời: “Tôi đang đục đá.”
Người thợ thứ hai trả lời: “Tôi đang làm việc để kiếm tiền.”
Người thợ thứ ba trả lời: “Tôi đang làm Nhà Thờ.”
Ba người, tuy làm một việc như nhau, nhưng lại có ba ý khác nhau:
- ý người thợ thứ nhất nói đến sự cực nhọc mình phải chịu trong khi làm việc,
- ý người thợ thứ hai nhắm đến lợi nhuận mình lãnh được sau khi làm việc,
- còn ý người thợ thứ ba nói đến việc xây dựng Nhà Chúa, xây dựng Nhà Cầu Nguyện, xây dựng Nhà Thờ Chúa.
Linh mục Nguyễn Hài Đồng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét