Thứ Năm, 10 tháng 2, 2011

CHIẾC VÒNG ĐEO TAY !

Nhân ngày VALENTINE,CẢNH PHẠM
(CPS Lớp 61,Mỹ,dịch và gửi các Bạn câu chuyện này .)

Chiếc Vòng Đeo Tay


Cô Denise dừng lại trước tiệm bán đồ cổ loại rẻ tiền.  Cô đứng ngắm một lúc rồi đẩy cửa bước vào.
-         Chào bà!
-         Chào cô!  Xin mời cô vào.  Bà chủ tiệm mời, tay không ngừng đan áo.
Cô Denise tiến về phía bà chủ tiệm.  Bà là một cụ già.  Bà ngồi trên một cái ghế thấp, mặc áo đầm màu đỏ.  Da mặt nhăn nheo, tóc bạc trắng nhưng hai con mắt của bà cụ vẫn giữ được vẻ trẻ trung, lanh lợi.
-         Bà vui lòng cho cháu biết cái vòng đeo tay để giữa tủ giá bao nhiêu?


-   Nó không phải để bán.  Bà nói, miệng tươi cười.
-   Cháu không hiểu.


-   Tôi bán tất cả mọi thứ ở đây trừ cái vòng đeo tay.
-   Nhưng bà bày nó ra đây.
-   Phải, nhưng không phải để cho người ta mua nó.
-   Ồ tiếc quá !  Cô Denise ngạc nhiên.  Trông nó rất đẹp.  Cháu thích những đồ trang sức cổ.




Bà cụ đứng dậy.  Lưng bà đã còng.  Bà đi chầm chậm từng bước một.  Cô Denise tò mò đưa mắt nhìn chung quanh cô.  Những đồ vật cổ xưa kích thích trí tưởng tượng của cô, nhắc nhớ những thời đại đã biến mất, những gia tộc quá vãn.  Chỗ này bày lẫn lộn những cái tách Trung hoa, những cái đĩa với hình ảnh thật lãng mạn, những cái hộp xinh xắn có chữ ‘N’ thời Napoléon,* vài cái bình Venise* có cái bị sứt mẻ, những ly thủy tinh Bohême.*
Bà cụ lấy chiếc vòng đeo tay ra, rồi trở lại chỗ cô gái.  Chiếc vòng được làm bằng vàng, chung quanh gắn đá quí có màu sắc khác nhau. Mỗi viên đá là hình trái tim.  Bà cụ đưa cho cô Denise xem và khoe :
-         Cô xem này, chỗ cài được giấu đằng sau hột saphir giống màu mắt của tôi.  Cái vòng đẹp lắm phải không cô ?
-         Rất đẹp.  Cô Denise trả lời bà cụ.
Giờ cầm nó trong tay cô càng sửng sốt.  Cô thầm nghĩ không biết người thợ kim hoàn nào đã tạo ra một sản phẩm tinh xảo như vậy.  Nếu nó được đánh bóng, nó sẽ lên nước và chiếu sáng.  Nhưng cô có nhận xét là tất cả những thứ khác trong tiệm của bà cụ đều phủ một lớp bụi.

Cô Denise rất mê đồ trang sức, cô đã sắm rất nhiều, nhưng cô chưa có cái vòng đeo tay nào.  Lương tháng này cô mới lãnh, cô muốn chi tiêu hết cho thỏa thích.
-         Nhưng tại sao, cô ta hỏi, tại sao bà không chịu để nó cho cháu?
-         Tại vì nó là của tôi, tôi quí nó hơn hết mọi sự trên đời này.
-         Nhưng tất cả những gì ở đây không phải là của bà sao?
-         Không, những thứ khác tôi đã mua chúng, trong khi cái vòng đeo tay này tôi được tặng.
-         Vậy tại sao bà bày nó ra?
-         Nó là món quà của fiancé của tôi.
Cô Denise nhìn bà cụ, im lặng, không hỏi nữa.  Cái từ ‘fiancé’ phát ra từ miệng bà cụ mới đáng ngạc nhiên làm sao.  Bà cụ nói tiếp :
-         Frédéric hai mươi tuổi  .  .  .  Fédéric Cottet là tên của fiancé của tôi.  Ngày đó anh ấy đã đem đến cho tôi cái vòng đeo tay này, nói để tôi bầu bạn khi anh ấy đi vắng.  Anh ấy đã đi một cuộc hành trình rất xa  .  .  .  Anh ấy đã không trở lại.
-         Cháu xin lỗi bà.  Thật cháu đã vô ý vô tứ.  Câu chuyện thật là buồn.
-         Ồ không ! Tôi chờ anh ấy.
-         Bà .  .  .  Bà chờ anh ấy .  .  . ?  Cô gái nói.
-         Từng ngày, từng giờ.  Tôi chắc anh ấy không biết tìm tôi ở đâu nên tôi phải để cái vòng đeo tay ở giữa tủ để anh ấy nhìn thấy nó nhận ra ngay.  Đó cô hiểu nó không phải để bán là vậy.
-         Cháu hiểu ra rồi.
-         Thôi tôi phải để nó lại chỗ cũ kẻo Fédéric đi ngang qua ngay lúc này .  .  .
Cô nhìn bà cụ.  Cô nghĩ thầm trong bụng : « Bà cụ lẩm cẩm, nhưng tâm sự của bà thật cảm động lại có vẻ bí ẩn.  Có thể người ta không bao giờ kết thúc được mơ tưởng của mình. »
Bà cụ lấy ra cái ly thủy tinh có chữ ‘souvenir’ mạ vàng nhưng hơi bị mờ. Bà đưa cho cô gái.
-         Tôi tặng cô cái ly này vì cô thật là dễ thương.
-         Ồ !  Quí hóa quá nhưng cháu không dám nhận của bà .  .  .
-         Cô nhận cho tôi vui.  Cô hãy trở lại thăm tôi.



Cô Denise rời tiệm của bà cụ, cái ly cầm chặt trong tay, tâm hồn nặng trĩu.  Đêm đó, nằm trên giường mà cô không làm sao nhắm mắt ngủ được.  Tâm trí cô nhớ đến hình ảnh bà cụ chờ đợi vị hôn phu của mình suốt cả cuộc đời mà không nản lòng.




Vài tháng sau, vào một buổi chiều tối mùa hè, cô Denise ra khỏi văn phòng làm việc.  Cô đi vào con đường có cửa tiệm bán đồ cổ.  Cái vòng đeo tay vẫn còn đó, sáng chói giữa các vật khác.  Bà cụ ngồi ở vỉa hè, trước cửa tiệm, vẫn đang đan áo.  Bà cụ nhận ra cô ngay và nở một nụ cười rất tươi với cô.
-         Cô ngồi chơi với tôi một lúc.  Cô làm ơn vào trong lấy cái ghế ra đây.
Cô Denise ngồi bên cạnh cụ, tựa vào tường.
-         Hôm nay bà có đông khách không ?  Cô hỏi.
-         Ồ không ! Không có lấy một người.  Tôi lại thích như vậy.  Tôi càng có nhiều thời gian yên tĩnh để suy tư.  Tôi chưa bao giờ đơn độc .  .  . Fédéric ở gần tôi .  .  .  Còn cô ?  Thế cô có người yêu chưa ?
-         Chưa ! Cô gái trả lời mặt ửng hồng vì e thẹn.


-         Sao vậy ?
-         Vì cháu quen biết rất ít bọn trai trẻ .  .  .
-         Cô khỏi lo, khi Fédéric đến, tôi sẽ nói anh ấy giới thiệu cho cô một người bạn của anh ấy.
Cô Denise rùng mình.  Một loại cảm giác sờ sợ tràn ngập nàng.
-         Cháu phải về.  Mẹ cháu đợi.  Đã đến giờ dùng bữa tối.
-         Tôi để cửa tiệm mở càng khuya càng tốt.  Có thể Fédéric chưa xong việc nên về trễ.  Nhưng tôi sẽ đóng cửa trong vòng vài phút nữa.



Cô Denise theo bà vào trong tiệm cất ghế.  Bà cụ đi về phía tủ trưng bày, lấy cái vòng ra và đeo vào tay mình.  Cô Denise lại được một lần nữa ngắm nhìn cái vòng đeo tay xinh đẹp mà cô rất mê.
-         Tôi đeo nó mỗi tối khi đi ngủ.  Bà cụ nói.
-         Cháu sẽ trở lại thăm bà.
-         Tạm biệt cô.  Hẹn gặp lại.
Một tuần lễ trôi qua, cô Denise ngã bệnh và phải nằm ở nhà gần một tháng trời.  Sau đó theo lời khuyên của bác sĩ cô đi nghỉ ở miền núi.  Khi bị bệnh cô cũng có những nỗi lo lắng làm cô quên đi bà cụ và người hôn phu mãi mãi trẻ trung của cụ.



Một ngày kia, tình cờ cô đi ngang qua cửa tiệm thân quen này.  Cô không thấy cái vòng đeo tay trong tủ trưng bày.  Cô cảm thấy có cái gì thay đổi ở cửa tiệm.  Đồ vật được bày biện gọn gàng hơn, tất cả trông sạch sẽ, không bụi bặm như trước đây.  Ngạc nhiên, cô đẩy cửa bước vào.  Cô thấy một người phụ nữ tóc hung trạc năm chục tuổi ngồi sau cái bàn nhỏ.


 Cô hỏi:
-         Bà cụ không còn ở đây nữa phải không?
-         Không .  .  . bà cụ mất một tháng rồi.
-         Ôi cụ đã ra đi!  Buồn quá!  Cô gái nói giọng nghèn nghẹn trong cổ họng.  Cụ là người tốt lành lại chung tình.
-         Cụ mất một cách đột ngột.  Buổi sáng kia người ta thấy cụ chết ở đây, nằm dưới đất.  Cô biết đấy, cụ hơi khác thường .  .  .
-         Phải, một chút khác thường .  .  . Cô Denise nói.
-         Tôi không biết bây giờ phải làm gì với cái tiệm này.
-         Ô!  Tôi mong bà giữ tiệm lại, nó cũng đặc biệt đấy.
-         Cô có cần mua cái gì không?
-         Trong tủ trưng bày có cái vòng đeo tay gắn đá màu hình trái tim ở chung quanh, tôi thích nó lắm.
-         Đúng rồi, nó rất đẹp.  Dì tôi đã có nó khi tôi còn rất trẻ .  .  . Tôi đã bán nó ba bốn ngày sau khi dì mất.  Buổi sáng hôm ấy, một ông cụ lưng đã còng, dừng lại một lúc lâu trước tủ trưng bày.  Rồi cụ vào trong tiệm.  Cụ bị điếc hoàn toàn nên khó khăn lắm tôi và cụ mới hiểu được nhau.   Tôi chắc cụ thấy cái vòng mắc quá, nhưng coi bộ cụ rất thích nên đã bỏ tiền mua nó.
-         Bà có nhớ tên cụ không?
-         Tôi không nhớ .  .  .  À cụ trả bằng séc .  .  .  Như vậy sẽ giúp cô biết được tên cụ.
-         Vâng, tôi chờ có đủ tiền để mua cái vòng ấy.  Tôi sẽ tìm gặp cụ và nói cụ nhượng lại cho tôi.
Bà tóc hung mở ngăn kéo của cái bàn nhỏ và lục trong xấp giấy tờ.
-         A đây rồi ! Tên ông cụ là .  .  .  Fédéric Cottet.

Phạm Văn Cảnh dịch
Le Bracelet của Michelle Maurois

·        Napoléon có thói quen cho làm những cái hộp nhỏ được trang trí chữ ‘N’ biểu tượng của ông, để ban tặng cho triều thần.
·        Venise (Tiếng Anh : Venice) một thành phố ở miền đông bắc nước Ý là thủ phủ của miền Veneto và vùng Venezia.  Venise thừa hưởng một nền văn hóa tráng lệ từ lâu đời.
·        Bohême là một miền lịch sử của Trung Âu Châu.  Miền này ngày nay bao gồm Cộng hòa Tiệp khắc với miền Moravie và một phần Silésie.  Chữ Bohême là lấy tên của dân tộc Celtes và Boïens.

1 nhận xét:

  1. Bài này up lên bao lâu rồi?
    Dễ thương quá mà sao hỏng thấy ai bình loạn gì cả?
    Tình yêu không bao giờ chết nhỉ?
    Chúa cũng chờ chúng ta như bà cụ vậy. Rồi sẽ có một ngày chúng ta trở về và...Chúa thì không bao giờ ra đi như bà cụ.

    Trả lờiXóa