và hạnh phúc
của một người mẹ
Em đã bước lên xe hoa với nỗi niềm hạnh phúc trào dâng, và bắt đầu cuộc sống gia đình với người em yêu thương, để xây dựng một tổ ấm. Nơi đó tình yêu thương và hạnh phúc đang mở ra với cuộc đời em, rất đẹp và lung linh như lời bài hát: “Ba là cây nến vàng, mẹ là cây nến xanh và con là cây hồng. Ba ngọn nến lung linh thắp sáng một gia đình”. Niềm hạnh phúc này sẽ không có gì đặc biệt lắm để bàn với những đôi vợ chồng trẻ khác, nhưng với em đây là một niềm hạnh phúc phi thường mà chính em đã phải đánh đổi tất cả để có được. Đó là hạnh phúc ngọt ngào nhưng lại đến sau những giọt nước mắt bi ai.
1. Một tai nạn không mong muốn
Em rời làng quê Thanh Hóa vào Miền Nam lúc 18 tuổi, một tương lai mới với biết bao điều hứa hẹn cho một cuộc sống tốt đẹp nơi đây: Một việc làm tốt, thu nhập khá hơn, có tiền gởi về giúp đỡ bố mẹ và năm đứa nhỏ…Thế nhưng, không lâu sau đó một biến cố buồn, theo cách nói của em là một tai nạn đã ập xuống trên cuộc đời em. Em kể lại: “Dạ khi ấy là năm 2006, con đi vào Lâm Đồng lần đầu tiên, thì gặp ba của Nguyên (Nguyên là đứa con mà em can đảm giữ lại khi mang thai ngoài ý muốn). Nói đúng thật tình thì con không có thương, nhưng anh em nhà con ai cũng kết anh ấy rồi bảo con quen anh ấy. Nói chung là con lúc đấy hầu như bị vâng lời rồi con quyết định quen anh ấy. Rồi chuyện “ấy” xẩy ra thì thật sự không theo ý muốn của con. Thật sự luôn, nó như một tai nạn, nhưng con cũng chẳng biết nữa. Xong rồi, thì được một tháng con nghĩ là mình dính bầu rồi. Con nói với anh ấy: hình như là bị dính bầu rồi, anh tính sao thì tính. Xong anh ấy nói với con: Anh ấy là con cả, quê ở Ninh Bình, con thì quê ở Thanh Hóa. Con nói với anh ấy là tùy anh, em chẳng dám nói với bố mẹ, tùy anh lo liệu. Thế anh nói với con theo anh về Bắc. Thế thì được ba ngày, con gọi điện xuống hỏi đứa em gái họ, nó bảo là anh về Bắc rồi. Lúc đấy con buồn lắm, con xác định là con nuôi con một mình. Tại nếu như bây giờ, con nghĩ là giống như người ta trốn tránh trách nhiệm rồi, nếu như người ta có trách nhiệm thì người ta tìm đến”. Kể từ “tai nạn” đó anh chàng “họ sở” đã cao chạy sa bay và em rơi vào cảnh khổ đau của một người mẹ đơn thân phải gồng mình lên để bảo vệ đứa con bé bỏng đang âm thầm lớn lên trong cung lòng em. Vì thế em đã rơi vào những ngày tháng đen tối của cuộc đời.
2. Những ngày tháng đầy nước mắt
Kể từ biến cố này, em phải sống trong cảnh tủi nhục, đau khổ và nước mắt. Một mình từ Lâm Đồng trôi dạt xuống Sài Gòn để tránh dư luận và tiếp tục cuộc sống. Em vào cuộc sống cơ cực, không tiền bạc, không việc làm, có người thân nhưng không dám đến. Vì quyết tâm gìn giữ đứa con trong bụng mà em đã phải một mình chịu đựng tất cả, phải sống dựa vào vài người bạn công nhân, rồi đi làm công nhân kiếm tiền để sống qua ngày. Nhưng sau khi cái bầu lớn rồi em không thể đứng lâu trong nhà máy, vì yếu sức. Vậy là em xin nghỉ và sau đó em đi lang thang. Sau này em kể lại trong nước mắt: “Từ lúc con có bầu con chẳng nghĩ gì cả. Con chỉ nghĩ là ai làm sai người ấy chịu tội. Con nghĩ là bấy giờ giống như con bị tai nạn như vậy thôi. Con không oán hận gì cả. Nhưng mà khi con đi lang thang không biết về đâu. Thật sự là từ khi con có bầu chưa bao giờ con nghĩ đến con hận anh ấy cả, nhưng mà đến lúc ấy con nói thật, con nghĩ trong đầu con: lúc đấy mà trời cho con gặp, thực sự con không biết con làm gì nữa …, thực sự lúc ấy con vào đường cùng lắm rồi đấy”.
Nỗi khổ của những ngày đầu là thế, nhưng em cũng may mắn khi gặp được mấy chị đạo đức ở Tam Hà, Thủ Đức và họ đã giới thiệu em vào mái ấm. Ở đó nhờ sự giúp đỡ của nhiều người, nhất là chị em cùng cảnh ngộ, nương tựa nhau để sống nên cũng qua ngày. Nhưng nỗi đau vẫn không buông tha em, nhất là lúc một mình “vượt cạn” em lại càng thấm thía nỗi cô đơn và buồn tủi hơn bao giờ hết: “Con nói thật là tủi lắm. Đúng thật, người ta có chồng, có cha có mẹ. Cái lúc con ở trong bệnh viện, con tủi lắm thật sự luôn. Cho đến lúc, con được 10 ngày con về mái ấm. Con khổ và khóc nhiều lắm thầy ạ, nhưng các cô đi chăm các người thân bảo: “Con cứ khóc đi đến lúc mù thôi ấy”. Mà người ta có người nọ người kia thì bình thường, còn con thì được hai ngày vết thương lại nhiễm trùng nữa thầy (con sinh mổ). Thật sự lúc ấy con nghĩ là Chúa đang bận chuyện gì. Có lúc con nghĩ, con ăn ở làm sao mà mà bây giờ con phải chịu như thế này. Thật sự nghĩ cũng quẫn đời lắm thầy ạ”.
Nhìn cảnh đời bi thương của một bạn công nhân nhập cư trẻ, một mình giữ gìn đứa con và khó khăn trong khi sinh con, mọi người sẽ cảm thông với em về những cảm xúc rất thật của một người mẹ tội nghiệp. Và nhất là khi nhận thấy sự can đảm của em là hy sinh và cam chịu tất cả vì sự sống thiêng liêng của đứa con. Sau này em chia sẻ rằng em không bao giờ nghĩ đến chuyện phá thai hay cho đứa con của mình như bao bạn trẻ khác đã làm: “Con đã tự nhủ mình là không thể nào giết con của mình, con cũng không bao giờ có ý định là cho con của con. Cũng có mấy người xin nó đó thầy. Họ xin rồi hứa cho con tiền làm lại cuộc đời nọ kia, nhưng mà con không cho được. Thực sự nhiều khi con cứ nói chuyện vui vui với chị em: đúng thực sự mình nuôi con bằng niềm tin, chứ còn tiền bạc không có gì hết thầy ạ, nghĩa là nuôi con mình cứ cố gắng nuôi như vậy thôi”.
Em đã bảo vệ đứa con của mình và đã âm thầm nuôi con bằng chính đôi tay làm việc của mình cùng với sự giúp đỡ của các chị em, các sơ và các thầy trong Nhóm BVSS Phanxicô, trong suốt 2 năm trời. Có thể nói, em đã nhận ra lỗi lầm của mình và quyết tâm làm lại cuộc đời và trong khoảng thời gian khó khăn ấy em đã nhận ra tình yêu thương quan phòng của Thiên Chúa. Sau này khi hỏi làm sao em vượt qua được mọi khó khăn như thế, thì em cho rằng Chúa không bỏ rơi em, vì em vẫn vững lòng tin tưởng vào tình thương của Ngài. Em nói: “Con nghĩ là thật sự nhờ ơn trên nhiều lắm thầy ạ. Nhiều khi con buồn nọ kia, nhưng mà tất cả cũng qua đi hết vì con tin Chúa, Mẹ không bỏ con. Con yêu con của con, thì Chúa cũng yêu con hơn thế nữa”. Một niềm tin mãnh liệt vào Chúa đã cho em nghị lực để sống và nuôi con. Quả đúng như em nói, bàn tay quan phòng của Chúa đã dắt em đi trong cuộc đời, nhất là giúp em đứng lên sau lỗi lầm, nhờ thế em có được hạnh phúc như hôm nay.
3. Hạnh phúc đã mỉm cười với em
Đến hôm nay, Nguyên con của em đã khôn lớn, đi nhà trẻ. Thấy bé trai to khỏe, thông minh lanh lợi ai cũng mến. Em cảm thấy hạnh phúc khi có được đứa con dễ thương này. Em quyết định ở vậy nuôi con, nhưng tình cờ Hùng (chồng hiện nay của em) gặp và đem lòng yêu mến em và con em. Một tình yêu mà nhiều người nhìn vào với ánh mắt hoài nghi, nhưng với bạn trai của em đó là một tình yêu chân thật đến từ con tim và sự cảm thông. Hùng yêu thương em và muốn bù đắp cho em bằng tình yêu chân thành và cảm phục của anh.
Sau nhiều tháng chần chừ và đắn đo trước ngã rẽ mới của cuộc đời em đã quyết định đến với Hùng bằng một tình yêu chân thành. Và hôm nay em đã làm đám cuới và sống rất hạnh phúc với chồng và đứa con ngoan hiền. Chồng của em đã đón em và con về trên Bảo Lộc, nơi anh đã có được mấy sào rẫy và một căn nhà nhỏ đủ cho cuộc sống của ba người. Một gia đình bé nhỏ, còn chật vật với cuộc sống từng ngày, nhưng với em đó là một niềm hạnh phúc tuyệt vời nhất mà em có được sau bao thăng trầm của cuộc sống.
Chúc mừng em đã có được hạnh phúc với tình yêu của người chồng bao dung và đứa con em yêu quý. Mong rằng em luôn giữ mãi được niềm hạnh phúc thiêng liêng mà em đã phải trả giá bằng danh dự, nước mắt và tủy nhục để có được. Mong sao những người bạn trẻ khi rơi vào hoàn cảnh éo le như em có được sự can đảm để chọn lựa sự sống và lẽ phải, và mong sao những người ngoài cuộc có được cái nhìn bao dung đối với những người mẹ đáng thương như em.
1. Một tai nạn không mong muốn
Em rời làng quê Thanh Hóa vào Miền Nam lúc 18 tuổi, một tương lai mới với biết bao điều hứa hẹn cho một cuộc sống tốt đẹp nơi đây: Một việc làm tốt, thu nhập khá hơn, có tiền gởi về giúp đỡ bố mẹ và năm đứa nhỏ…Thế nhưng, không lâu sau đó một biến cố buồn, theo cách nói của em là một tai nạn đã ập xuống trên cuộc đời em. Em kể lại: “Dạ khi ấy là năm 2006, con đi vào Lâm Đồng lần đầu tiên, thì gặp ba của Nguyên (Nguyên là đứa con mà em can đảm giữ lại khi mang thai ngoài ý muốn). Nói đúng thật tình thì con không có thương, nhưng anh em nhà con ai cũng kết anh ấy rồi bảo con quen anh ấy. Nói chung là con lúc đấy hầu như bị vâng lời rồi con quyết định quen anh ấy. Rồi chuyện “ấy” xẩy ra thì thật sự không theo ý muốn của con. Thật sự luôn, nó như một tai nạn, nhưng con cũng chẳng biết nữa. Xong rồi, thì được một tháng con nghĩ là mình dính bầu rồi. Con nói với anh ấy: hình như là bị dính bầu rồi, anh tính sao thì tính. Xong anh ấy nói với con: Anh ấy là con cả, quê ở Ninh Bình, con thì quê ở Thanh Hóa. Con nói với anh ấy là tùy anh, em chẳng dám nói với bố mẹ, tùy anh lo liệu. Thế anh nói với con theo anh về Bắc. Thế thì được ba ngày, con gọi điện xuống hỏi đứa em gái họ, nó bảo là anh về Bắc rồi. Lúc đấy con buồn lắm, con xác định là con nuôi con một mình. Tại nếu như bây giờ, con nghĩ là giống như người ta trốn tránh trách nhiệm rồi, nếu như người ta có trách nhiệm thì người ta tìm đến”. Kể từ “tai nạn” đó anh chàng “họ sở” đã cao chạy sa bay và em rơi vào cảnh khổ đau của một người mẹ đơn thân phải gồng mình lên để bảo vệ đứa con bé bỏng đang âm thầm lớn lên trong cung lòng em. Vì thế em đã rơi vào những ngày tháng đen tối của cuộc đời.
2. Những ngày tháng đầy nước mắt
Kể từ biến cố này, em phải sống trong cảnh tủi nhục, đau khổ và nước mắt. Một mình từ Lâm Đồng trôi dạt xuống Sài Gòn để tránh dư luận và tiếp tục cuộc sống. Em vào cuộc sống cơ cực, không tiền bạc, không việc làm, có người thân nhưng không dám đến. Vì quyết tâm gìn giữ đứa con trong bụng mà em đã phải một mình chịu đựng tất cả, phải sống dựa vào vài người bạn công nhân, rồi đi làm công nhân kiếm tiền để sống qua ngày. Nhưng sau khi cái bầu lớn rồi em không thể đứng lâu trong nhà máy, vì yếu sức. Vậy là em xin nghỉ và sau đó em đi lang thang. Sau này em kể lại trong nước mắt: “Từ lúc con có bầu con chẳng nghĩ gì cả. Con chỉ nghĩ là ai làm sai người ấy chịu tội. Con nghĩ là bấy giờ giống như con bị tai nạn như vậy thôi. Con không oán hận gì cả. Nhưng mà khi con đi lang thang không biết về đâu. Thật sự là từ khi con có bầu chưa bao giờ con nghĩ đến con hận anh ấy cả, nhưng mà đến lúc ấy con nói thật, con nghĩ trong đầu con: lúc đấy mà trời cho con gặp, thực sự con không biết con làm gì nữa …, thực sự lúc ấy con vào đường cùng lắm rồi đấy”.
Nỗi khổ của những ngày đầu là thế, nhưng em cũng may mắn khi gặp được mấy chị đạo đức ở Tam Hà, Thủ Đức và họ đã giới thiệu em vào mái ấm. Ở đó nhờ sự giúp đỡ của nhiều người, nhất là chị em cùng cảnh ngộ, nương tựa nhau để sống nên cũng qua ngày. Nhưng nỗi đau vẫn không buông tha em, nhất là lúc một mình “vượt cạn” em lại càng thấm thía nỗi cô đơn và buồn tủi hơn bao giờ hết: “Con nói thật là tủi lắm. Đúng thật, người ta có chồng, có cha có mẹ. Cái lúc con ở trong bệnh viện, con tủi lắm thật sự luôn. Cho đến lúc, con được 10 ngày con về mái ấm. Con khổ và khóc nhiều lắm thầy ạ, nhưng các cô đi chăm các người thân bảo: “Con cứ khóc đi đến lúc mù thôi ấy”. Mà người ta có người nọ người kia thì bình thường, còn con thì được hai ngày vết thương lại nhiễm trùng nữa thầy (con sinh mổ). Thật sự lúc ấy con nghĩ là Chúa đang bận chuyện gì. Có lúc con nghĩ, con ăn ở làm sao mà mà bây giờ con phải chịu như thế này. Thật sự nghĩ cũng quẫn đời lắm thầy ạ”.
Nhìn cảnh đời bi thương của một bạn công nhân nhập cư trẻ, một mình giữ gìn đứa con và khó khăn trong khi sinh con, mọi người sẽ cảm thông với em về những cảm xúc rất thật của một người mẹ tội nghiệp. Và nhất là khi nhận thấy sự can đảm của em là hy sinh và cam chịu tất cả vì sự sống thiêng liêng của đứa con. Sau này em chia sẻ rằng em không bao giờ nghĩ đến chuyện phá thai hay cho đứa con của mình như bao bạn trẻ khác đã làm: “Con đã tự nhủ mình là không thể nào giết con của mình, con cũng không bao giờ có ý định là cho con của con. Cũng có mấy người xin nó đó thầy. Họ xin rồi hứa cho con tiền làm lại cuộc đời nọ kia, nhưng mà con không cho được. Thực sự nhiều khi con cứ nói chuyện vui vui với chị em: đúng thực sự mình nuôi con bằng niềm tin, chứ còn tiền bạc không có gì hết thầy ạ, nghĩa là nuôi con mình cứ cố gắng nuôi như vậy thôi”.
Em đã bảo vệ đứa con của mình và đã âm thầm nuôi con bằng chính đôi tay làm việc của mình cùng với sự giúp đỡ của các chị em, các sơ và các thầy trong Nhóm BVSS Phanxicô, trong suốt 2 năm trời. Có thể nói, em đã nhận ra lỗi lầm của mình và quyết tâm làm lại cuộc đời và trong khoảng thời gian khó khăn ấy em đã nhận ra tình yêu thương quan phòng của Thiên Chúa. Sau này khi hỏi làm sao em vượt qua được mọi khó khăn như thế, thì em cho rằng Chúa không bỏ rơi em, vì em vẫn vững lòng tin tưởng vào tình thương của Ngài. Em nói: “Con nghĩ là thật sự nhờ ơn trên nhiều lắm thầy ạ. Nhiều khi con buồn nọ kia, nhưng mà tất cả cũng qua đi hết vì con tin Chúa, Mẹ không bỏ con. Con yêu con của con, thì Chúa cũng yêu con hơn thế nữa”. Một niềm tin mãnh liệt vào Chúa đã cho em nghị lực để sống và nuôi con. Quả đúng như em nói, bàn tay quan phòng của Chúa đã dắt em đi trong cuộc đời, nhất là giúp em đứng lên sau lỗi lầm, nhờ thế em có được hạnh phúc như hôm nay.
3. Hạnh phúc đã mỉm cười với em
Đến hôm nay, Nguyên con của em đã khôn lớn, đi nhà trẻ. Thấy bé trai to khỏe, thông minh lanh lợi ai cũng mến. Em cảm thấy hạnh phúc khi có được đứa con dễ thương này. Em quyết định ở vậy nuôi con, nhưng tình cờ Hùng (chồng hiện nay của em) gặp và đem lòng yêu mến em và con em. Một tình yêu mà nhiều người nhìn vào với ánh mắt hoài nghi, nhưng với bạn trai của em đó là một tình yêu chân thật đến từ con tim và sự cảm thông. Hùng yêu thương em và muốn bù đắp cho em bằng tình yêu chân thành và cảm phục của anh.
Sau nhiều tháng chần chừ và đắn đo trước ngã rẽ mới của cuộc đời em đã quyết định đến với Hùng bằng một tình yêu chân thành. Và hôm nay em đã làm đám cuới và sống rất hạnh phúc với chồng và đứa con ngoan hiền. Chồng của em đã đón em và con về trên Bảo Lộc, nơi anh đã có được mấy sào rẫy và một căn nhà nhỏ đủ cho cuộc sống của ba người. Một gia đình bé nhỏ, còn chật vật với cuộc sống từng ngày, nhưng với em đó là một niềm hạnh phúc tuyệt vời nhất mà em có được sau bao thăng trầm của cuộc sống.
Chúc mừng em đã có được hạnh phúc với tình yêu của người chồng bao dung và đứa con em yêu quý. Mong rằng em luôn giữ mãi được niềm hạnh phúc thiêng liêng mà em đã phải trả giá bằng danh dự, nước mắt và tủy nhục để có được. Mong sao những người bạn trẻ khi rơi vào hoàn cảnh éo le như em có được sự can đảm để chọn lựa sự sống và lẽ phải, và mong sao những người ngoài cuộc có được cái nhìn bao dung đối với những người mẹ đáng thương như em.
Quang Huyền, OFM
Thật là 1 chuyện thương tâm và ý nghĩa . Chúc mừng cho cháu đã gặp Hùng , một Thiên Thần, một Bồ tát tại thế !
Trả lờiXóaỞ hiền , gặp lành ! Cháu đã dũng cảm đối diện với thục tế , với cái sơ hở của mình , kiên trì nuôi giọt máu thân thiương và giờ đây hai mẹ con đã có chỗ nương tựa vững chắc nơi Hùng !
Chắc chắn cuộc sống ba người sẽ hạnh phúc ! Chúc mừng ! Chúc mừng !
Nhân mùa Giáng sinh ,câu chuyện này giúp chúng ta suy nghĩ và cầu nguyện cho những người gặp hoàn cảnh bất hạnh !
Trả lờiXóa