Thứ Hai, 10 tháng 1, 2011

Đọc chuyện này thấy buồn miên man !

Chuyn Chng Có Gì Hết
 Simone HÒA (SG) gửi
           Tht vy, chuyn chng có gì hết. Nhưng sao nó c đeo theo ám nh tôi t my hôm nay. Tôi c nghĩ đến nó, nh rõ tng chi tiết, hình nh, tng xúc đng trong lòng mình lúc đó. Đ ri trăn tr băn khoăn, không biết nhng người khác – nhng người Vit Nam cũng lưu vong như tôi – có cùng mt tâm trng như tôi hay không, nếu h chng kiến câu chuyn chng có gì hết này. Đó là lý do tôi mun k li nhng gì tôi đã nghe thy cách đây my hôm. Và tôi nghĩ : k li, chc s làm nh bt nhng gì t bao lâu nay tôi cht cha trong lòng… 

        ...Hôm đó, tôi đi mua đ siêu th. Sau khi kim đim li nhng gì mà v tôi dn mua – mt danh sách mười my món – tôi đy xe caddie li xếp hàng đ ra két. Vì đông người nên hàng tht dài, kéo sâu vào hành lang gia hai di k đy bánh ko. Tôi đng cui cái đuôi, kiên nhn đi, bi vì người xếp hàng đã đông mà caddie ca người nào cũng đy ăm p.
Phía trước tôi, cách hai người, có ba con đm tui choai choai chc đi chung nên thy xô đy nhau cười nói. Chúng nó nói chuyn vi nhau, nói ln tiếng như chúng đang ngoài đng và như đa này cách đa kia hàng trăm thước ! Mt đa bng ly ra mt đin thoi di-đng bm nút ri nói chuyn. Vì hai đa kia đang nói ln tiếng nên nó phi la ln hơn đ người đi thoi mi nghe. Đi khái, nó hi : " Hôm qua mày đi vi thng nào ? ... Super... ! !... Thng Alex h ?... Génial ! ... m ! m ! … Génial ! ... Ri mày làm sao ?...m ! m !...". Bng nó rú lên va nhy cng va hét vào máy : " ! !...Super ! Super ! Génial !... … Thôi ! Mày gi li tao há ! Bye ! " Nó đóng máy li mà mt môi vn còn đy kích đng ! Có vài người nhìn nó, nhưng cái nhìn dng dưng. Chng thy có ai cau mày hay lc đu nhè nh đ thy h có phn ng, dù là gián tiếp ! Coi như chuyn bình thường…

           Tôi thì tôi không chu được ! Tht là mt dy. Mà x Pháp này, cái th mt dy như vy, đy ! Chng còn n nếp gì hết, chng còn l đ gì hết, chng còn kiêng n gì hết. Lon !
Chính trong lúc đó tôi nghe phía sau tôi ging đàn bà nói tiếng Vit Nam : " Sophie ! Đng làm như vy ! M nói đng làm như vy !". Ngc nhiên, tôi nhìn li : đng ngay sau tôi là mt thiếu ph Vit Nam tui đ ba mươi và mt đa bé gái tóc vàng mt xanh c  chng by tám tui. Thy tôi nhìn, cô ta mm cười gt đu chào, ri tiếp tc nói vi đa con : " M dy con làm sao ? Mun cái gì cũng phi hi ý m trước. Th này nhà con còn ti hai hp ln, ăn chưa hết mà con ly na làm gì ?" Đa bé đng cúi đu. Cô ta nói tiếp, ging hơi gn : " Sophie ! Nhìn vào mt m nè !" Đa bé ngước lên nhìn m, đôi mt xanh chp chp. Người m va nói va ch hp bánh nm trong caddie : " Con đem hp bánh tr li trên k hàng cho m ! Đng làm cho m gin, Sophie !" Đa bé làm theo li m, ri tr v nm ng tay áo m git git nh, ging như sp ướt nước mt : " M đng gin con, nghe m. M đng gin con…"

            Ngc nhiên, tôi nói : " Cháu nói tiếng Vit gii quá, há cô !". M nó cười tươi : " D, lúc nào nó nói chuyn vi cháu nó cũng nói bng tiếng Vit. Còn nói vi ba nó thì nó nói  tiếng Pháp". Ri cô ta quay qua nói vi con : "Chào ông đi con". Con bé khoanh tay cúi đu : "D chào ông". Tôi đưa tay xoa đu nó, nói được có mt tiếng "Gii" ri nghn ngang. Tôi vi nhm mt quay mt đi đ che giu nim xúc đng. Nhm mt mà tôi vn thy đa bé khoanh tay cúi đu chào, mt c ch rt tm thường nhưng sao nó bt lên cho tôi hình nh quê hương, cái quê hương ngàn trùng xa cách ? T lâu, rt lâu – có l cũng gn ba mươi năm – tôi không còn thy cái cung cách l đ đó. Vit Nam, phn ln các bà m đu dy con như vy. Bây gi, trên x Pháp xa xôi này, mt người m Vit Nam tr tui chng nhng dy đa con lai nói rành rt tiếng Vit mà còn dy c cung cách Vit Nam na. Người m đó b x ra đi, đã biết mang theo nhng gì quí nht ca quê hương. Hình nh Vit Nam bng ngi lên trước mt…

           Tr tin xong, tôi quay li nói : "Thôi ! Chào cô nghen ! Thy cô dy cháu bé như vy, tôi tht cm phc. đây, hiếm lm, cô biết không ?". Cô ta cười : "D ! Có gì đâu? Mình là người Vit Nam mà bác. D ! Chào bác". Bé gái đang ph m cht đ lên quy cũng ngng tay nhìn tôi cúi đu chào… Thy thương quá !
Trên đường v tôi miên man nghĩ ti người thiếu ph tr tui đó và thy quí nhng người như vy vô cùng. Không phi ti vì hiếm mà quí. Mà ti vì nh có nhng người như vy cái gc Vit Nam vn còn, vn có trên khp các no đường lưu vong.

           Ri liên tưởng nhc tôi mt thng bn. Ti tôi quen thân nhau t nh. Ln lên, nó làm trong nhà nước, tôi làm hãng tư, nhưng vn thường gp nhau. Nó di tn trước tháng tư 75 ri đnh cư Pháp. Tôi b kt li, sng my năm tri ln đn. Sau đó tôi vượt biên. Ri cũng đnh cư Pháp. Chúng tôi li gp nhau Paris. Nó làm vic cho nhà nước Pháp, cuc đi n đnh t lâu. Tôi lêu bêu mt do ri trôi qua Phi Châu mi có công ăn vic làm. T đó, chúng tôi bt tin nhau…

           Phi hai mươi năm sau, v Paris tôi mi li gp nó. Nó có nhà dưới tnh, cách Paris c ngàn cây s. Nhân dp lên Paris hai ngày đ d đám cưới thng cháu, nó tìm gp li tôi nhà mt người bn chung. Nói chuyn sut c bui chiu vn chưa thy đã. Sau đó, nó biên cho tôi đa ch ca nó trên mt t giy nh, tôi nhìn mà nh li thu thiếu thi. Hi đó, nó là mt trong vài thng viết ch đp nht lp, cho nên ông thy ch đnh nó mi bui sáng vào lp trước gi hc đ viết trên đu tm bng đen cái th trong tun và ngày tháng năm. Hi thi đó, được ch đnh như vy, "hách" ghê lm ! Bây gi, tung ch ca nó vn còn đp như xưa nhưng cng rn hơn.

           My hôm sau, tôi viết cho nó mt bc thư dài, nhc li nhng k nim cũ mà hôm gp li nhau còn quên chưa kp nhc. Thng con tôi bo tôi viết xong đưa nó đánh vào máy vi tính ri in ra cho tôi. Máy ca nó có h VNI nên đánh ch Vit Nam được. Tôi nói : "Không ! Ba mun gi thư viết tay, nó trang trng hơn. Ngoài ra, khi bn ca ba cm lá thư trên tay, chưa đc, ch nhìn tung ch thôi, ông ta cũng s thy được ba trong tng nét bút. Còn thư đánh máy, nó không mang mt bn sc nào hết, nó cng ngt, vô hn…"

           Mươi ngày sau, tôi nhn được lá thư hi âm ca nó. Thư đánh máy và bng tiếng Pháp. Tôi cm thy tht ht hng. Tôi đâu có dè nó "mt gc" đến đ như vy ! Tôi ch còn nhìn ra được thng bn tôi cái ch ký, còn li là mt thng tây nào đó ch không phi mt thng Vit Nam ! Tôi chua xót, nhưng cũng ráng đc cho hết bc thư trước khi th nó rơi vào st rác. Tình bn mà tôi đã dành cho nó t thi tui nh chc cũng đã rơi theo vào st rác, nghe nh như hơi th dài…

           Đó ! Câu chuyn không có gì hết mà tôi mun k li. Suy cho cùng, chc nó có mang mt "cái gì đó" ch không phi "không có gì hết". Ti vì tôi không thy. Ch nếu nó không "nói" lên cái gì hết thì ti sao tôi c phi nghĩ ngi băn khoăn ?

           Có l ti vì lâu nay tôi thường nghe người Vit lưu vong than đã mt quê hương, mà tôi thì c cho là chuyn bình thường, chng có gì phi suy nghĩ. Chính cái cung cách khoanh tay cui đu chào ca cô bé tóc vàng mt xanh đã bt tôi phi suy nghĩ. Nếu người Vit lưu vong ging thng bn ca tôi thì đúng là h đã đ mt quê hương tht. Còn như h ging m con người thiếu ph tr tui mà tôi gp trong siêu th thì làm sao nói mt quê hương ? Quê hương còn nguyên đó ch, th hin bng tư duy, bng ngôn ng, bng phong cách đc thù Vit Nam. Đó là cái gc mà mình đã mang theo, ch cn mt quyết tâm gìn gi, vun bi là nó s đâm chi ny lc…Còn hay hơn na : mình nên bt chước người m tr tui đó, coi chuyn gìn gi cái gc là chuyn t nhiên, ai ai cũng phi làm. Tôi nh hoài câu nói ca cô ta : "D ! Có gì đâu ? Mình là người Vit Nam mà bác !". Và tôi tin chc : mt người như cô ta chng bao gi than rng đã mt quê hương !

           Bây gi thì tôi thy "câu chuyn không có gì hết" tht s không phi không có gì hết !

7 nhận xét:

  1. Có người cảm thông ! Bớt buồn chút chút !

    Trả lờiXóa
  2. Ô! BT không thấy buồn, chỉ thấy cảm động , bâng khuâng và vui thôi. Vui vì, cái văn hóa quê nhà vẫn có những người dân Việt âm thầm gìn giữ.
    Có buồn chăng là buồn cho cá nhân gia đình mình ở ngay quê nhà vậy mà chưa chắc đã dạy được con như thế..

    Trả lờiXóa
  3. BT nói đúng . Văn hóa là cái má từng cá nhân ta phải giữ và vun trồng cho con cháu . Có những người chẳng cần ra nước ngoài mới mất gốc thì thử hòi làm sao con cháu biết gì để mà giữ . Nhiều khi cha mẹ dạy con thật kỹ mà lớn lên chúng còn không giữ là .
    Thôi thì mỗi người mỗi phận và chúng ta chỉ có thể tận nhân lực và mong con cháu biết hãnh diện về nét văn hóa dân tộc.

    Trả lờiXóa
  4. Ôi! em đồng ý cả hai tay hai chân với chị Linalol.

    Trả lờiXóa
  5. Ô , em cũng thích còm của chị Linalol:)

    Trả lờiXóa