Thứ Năm, 17 tháng 6, 2010

CHUYỆN CẢM ĐỘNG VỀ TÌNH CHA CON !!!

CÁI CHĂN
 Bạn DOM Cảnh gữi từ Mỹ
Xin lỗi CẢNH,mình chưa tìm ra cách đưa các hình bạn cài sẵn...(P)


Giai cấp Quí tộc:  Trước Cách mạng năm 1789, xã hội nước Pháp được chia ra làm 3 nhóm có quyền lợi khác nhau:  Giới Quí tộc (quân sự), giới Tăng lữ (tôn giáo) và Thường dân.  Nói chung thì những người quí tộc không kết hôn với thường dân.

Thời xưa tại Abbeville, một thành phố nằm ở miền bắc nước Pháp, có một người vui vẻ, yêu đời. Ông ta là thương gia buôn bán vải. Tài sản của ông ta không nhiều nhưng nhờ việc làm, ông sống một cuộc sống lương thiện. Ông cưới được một người phụ nữ mà ông mến phục. Họ chỉ có một cậu con trai. Cậu đẹp trai, mạnh khỏe, thông minh và kính yêu cha mẹ. Mỗi ngày vợ chồng thương gia cảm tạ Chúa về những gì họ có được. Thế nhưng hạnh phúc không tồn tại mãi. Một ngày kia bà vợ ngã bệnh, bị nóng sốt đột ngột. Một tuần sau bà mất . . . Quá đau khổ, vị thương gia của chúng ta chỉ còn biết tiếp tục làm việc cật lực và chăm sóc sự học của con. Khi chàng trai lên mười tám tuổi, ông gửi cậu ta lên Paris học luật.

        Sau hai năm học, cậu trai trẻ trở về Abbeville và làm việc với chân thư ký trước bạ. Một chủ nhật khi tham dự Lễ ở nhà thờ, cậu ta thấy một cô gái trẻ rất đẹp ngồi ở hàng ghế đầu. Cậu muốn biết lai lịch của cô gái này. Người ta cho cậu ta biết là cha mẹ của cô đã mất và cô thuộc một gia đình quí tộc nhưng không có thời

Những chủ nhật sau cậu ta vẫn nhìn thấy cô gái và thấy cô còn mỉm cười với cậu. Cậu sinh lòng yêu cô say đắm. Đến lúc đó cậu quyết định trò chuyện với cô và cậu nhận ra rằng cô cũng yêu cậu. Vậy một ngày kia cậu ta hỏi cô: “Em có muốn làm vợ anh không?” Cô gái trẻ trả lời, vẻ mặt sung sướng: “Em rất muốn kết hôn với anh nhưng có trở ngại anh không phải là quí tộc. Vậy cha của anh phải đến gặp anh cả của em và làm sao được sự ưng thuận của anh ấy.
Chàng trai trẻ nói chuyện với cha để giải thích tình cảnh này. Vị thương gia vì muốn tạo hạnh phúc cho con, đồng ý đến gặp anh của cô gái. Anh này nghe việc hỏi cưới em gái, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Hỡi ông bạn, tôi rất muốn em gái tôi thành hôn với con trai của ông nhưng với hai điều kiện.
- Bẩm ngài đó là những điều kiện nào?
- Trước hết tôi muốn ông sang căn nhà của ông cho con ông để em gái tôi cảm thấy nó ở nhà nó chứ không phải nhà ông.
- Dễ thôi!  Tất cả những gì tôi có sẽ thuộc về con trai của tôi. Tôi sẽ cho nó luôn căn nhà của tôi ngày hôm trước hôn lễ. Thưa ngài còn điều kiện thứ hai?
- Tôi muốn ông mang cho tôi mười nghìn écu d’or (Đồng tiền vàng được dùng cho đến Cách mạng Pháp 1789. Mười nghìn đồng tiền vàng là một số tiền khá lớn). 
- Nhưng . . . không thể được thưa ngài. Tôi không có sẵn số tiền này.
- Ông làm nghề gì hỡi ông bạn?
- Tôi là thương gia buôn bán vải.
- Hay lắm, ông phải bán sản nghiệp của ông đi và đưa tiền đó cho tôi.
- Tôi sẽ làm tất cả những gì ngài muốn để bảo đảm hạnh phúc cho con trai tôi.
Như đã thỏa thuận, vị thương gia bán đi sản nghiệp của mình và sang tên căn nhà cho con. Đám cưới được tổ chức. Vợ chồng trẻ ở nhà vị cựu thương gia. Ông nhường cho họ phòng của mình, phòng đẹp nhất trong nhà.
Mới đầu mọi sự đều tốt đẹp. Đôi vợ chồng trẻ đầm ấm. Ông cha lúc này không còn buôn vải nữa, giúp con trai và con dâu những việc lặt vặt trong nhà.  Ông sửa chữa dụng cụ nhà bếp, chẻ củi để đốt lò sưởi, cho súc vật ăn, chăm sóc vườn tược.  Khi đứa con đầu lòng của cặp vợ chồng được sinh ra, ông nhường phòng ông đang ở cho cháu bé, dọn sang một phòng nhỏ hơn.  Chính ông là người chăm sóc cháu nội.  Ông chơi với cháu, bế cháu đi dạo, giúp cháu biết đi, biết nói.
Năm tháng trôi nhanh kéo theo nhiều thay đổi trong nhà. Bây giờ đã có năm đứa trẻ. Phòng của ông nội giờ là cái gác xép nhỏ dưới mái nhà. Ông già rồi và tàn tật.  Ông không còn làm được việc gì như trước nữa. Con trai ông không thành công trong công việc làm ăn, tiền bạc thiếu hụt trong gia đình. Nhan sắc của vợ chàng tàn tạ. Nàng trở nên cục cằn và khó chịu. Nàng ta không thể chịu đựng được nữa việc cha chồng ở chung nhà.  Một ngày kia nàng nói với chồng:
- Cha của anh trở thành một gánh nặng không cần thiết. Ông phải đi khỏi nhà này.
- Nhưng em cưng . . .
- Đừng quên anh đã cưới ai? Anh phải có một lựa chọn: Cha anh hay là tôi.
Cậu ta run lên. Cậu đi gặp cha và cố tìm ra lý lẽ để chống chữa.
- Cha, cha phải đi khỏi phòng này.
- Nhưng con trai của ta, tại sao con muốn ta đi khỏi phòng này?
- Cha, chúng tôi cần tiền. Chúng tôi cho thuê gác này.
- Nghe đây con của ta, cha muốn dọn đến chuồng ngựa ở với những con vật này.
- Cha, không thể được!
- Thế tại sao con xua đuổi ta?
Thật khó xử, người con đành phải thú nhận sự thật: “Cha ơi, vợ con nó đòi cha phải ra đi.”
Người cha già chết lặng nhìn con: “Như vậy con muốn cha đi ở đâu?”
- Cha đến viện dưỡng lão. Ở đó người ta sẽ nhận cha.
- Nhưng ở đó lạnh lắm con ơi.
Cậu ta gọi đứa con lớn, cậu bé lên mười bốn tuổi đã được ông nội nuôi nấng dạy dỗ khi còn bé.
- Con tới phòng của cha. Trong cái tủ đứng con thấy một chăn len lớn. Lấy nó lại đây và đưa cho ông nội của con.
Cậu bé lên phòng, mở tủ ra lấy tấm chăn. Xong, nó lấy con dao cắt đôi tấm chăn.  Nó đi xuống dưới sân và đưa nửa cái chăn cho ông nội.
Cha nó ngạc nhiên hỏi nó:
- Con, tại sao con lại cắt cái chăn làm hai? Tại sao con chỉ đưa phân nửa cho ông nội?
- Tại vì một ngày kia, cha sẽ cần nửa kia.
Cậu ta nhìn đứa con mà không hiểu.
- Con phải giải thích cho cha. Khi nào cha cần tới nửa cái chăn đó?
- Khi cha già đi và đến phiên con, con sẽ gửi cha đến viện dưỡng lão.
Cậu ta cuối cùng đã nhận ra sự bất hiếu của mình. Cậu xin lỗi và ôm hôn cha già mà nước mắt đang ứa ra.  Rồi cậu ta đi tìm vợ để nói cho nàng biết về quyết định giữ cha già lại. Vợ chàng đứng bên cửa sổ phòng nàng đã thấy tất cả những gì xảy ra, nàng cũng đã hiểu. Nàng lên phòng của cha chồng để nhóm lên ngọn lửa trong lò sưởi, xong đi sửa soạn một bữa ăn thịnh soạn. Một cuộc sống gia đình mới bắt đầu . . . .
                                              Phạm Văn Cảnh chuyển ngữ
               ‘La couverture’ chuyện ngụ ngôn thời trung cổ của Pháp

5 nhận xét:

  1. Ảnh nếu muốn post thì có 2 cách: hoặc gửi qua 1 account trên photobucket; hoặc PS phải lưu lại trong máy tính. Sau đó từ máy tính post lên bẳng cách bấm vào ô vuông tượng trưng cho photos tương tự như các ký hiệu đậm nghiêng, font,...

    Trả lờiXóa
  2. Cám ơn Chị BT !
    Thực ra ,bài này A.Cảnh đã dàn dựng đầy đủ và khá đẹp...Mình copy cho lên thì không thấy hình; chỉ có các khung trống .Vậy là sao ?

    Trả lờiXóa
  3. Bây giờ PS kích phải save image vô computer của PS sau đó post lên lại thôi.

    Trả lờiXóa
  4. Cám ơn Chị BT về chiêu này !!!
    Mình sẽ làm thử.

    Trả lờiXóa
  5. Ah! chuyện này giống chuyện cái gáo dừa mà Bb sẽ post lên trong một ngày gần đây.

    Trả lờiXóa