Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2010

THẦN NHẬP !!!

VĂN HÓA & NIỀM TIN: PHÚT LÓE SÁNG THẦN NHẬP
Thân này thuyền nhỏ mong manh

Ảnh của Cao Tường
Ma ám hay quỉ nhập là những chuyện có thật, gây biết bao sợ hãi và hủy hoại. Bây giờ người ta mới biết tìm hiểu hiện tượng thần nhập, những phút giây lóe sáng khám phá ra những kỳ lạ trong những gì thật tầm thường, những sáng tác thiên tài về văn thơ và nghệ thuật, những khoảnh khắc hút hồn đi vào chiều kích mới của cuộc sống. 
THỜI ĐIỂM CHƯƠNG TRÌNH AVATAR
Avatar là một chương trình thực nghiệm về tâm lý liên hệ tới tâm linh khá nổi tiếng, bắt đầu từ Mỹ và đã lan rộng đến nhiều nước trên thế giới. Avatar có nghĩa là "Thần Nhập". Harry Palmer đã khởi xướng chương trình bằng một khảo sát khá hy hữu. 
Một hôm vợ ông là Avra về nhà thấy mọi đồ đạc trong phòng khách bị đưa đi đâu hết. Thay vào đó là một thùng lớn nặng 1500 cân, gọi là "thùng mất cảm giác" (sensory deprivation tank). Đây là một loại thùng được chế tạo đặc biệt với kích thước bằng một tấm ván ép 4'x4'x8', chứa nước muối mặn tới độ thân mình có thể nổi lên trên, không còn lệ thuộc trọng lực. Nhiệt độ nước muối là 94 độ F, tương đương với độ da người; nghĩa là không còn cảm thấy nóng hay lạnh nữa. Thùng kín mít nên tối đến mức không thể thấy gì nữa dù mở hay nhắm mắt, và không một âm thanh nào bên ngoài lọt vào trong được.
Với đồ ăn thức uống sẵn sàng và những gì cần thiết, Harry Palmer đã vào trong thùng này tám tuần. Trong tám tuần này ông không còn biết bất cứ gì xẩy ra bên ngoài, và cũng không còn một cảm giác nào bên trong. Thân xác mất sức nặng, không còn nhìn thấy gì, không còn nghe thấy gì.
Một trong những khám phá đầu tiên trong "thùng mất cảm giác" là khi không còn tiếp thu sự việc bằng cảm giác, thì tâm trí vẫn tỉnh táo. Như trôi trong một đại dương mênh mông, ông không phân biệt mình đang tỉnh hay đang mơ, thực tế hay tưởng tượng? Đang suy tư hay tự nhiên xẩy ra vậy? Mình đang ở đâu, đang ở trong thân xác hay ở ngoài thân xác? Thân xác nào? Phải bắt đầu từ chỗ nào, bắt đầu cái gì? Mình là ai? Ai đang nói với mình? Có hai cái tôi sao? Ai nói với ai? Mình đang nổi trong thùng mất cảm giác hay đang bơi lội trong tâm tư?
Và cứ thế mà trong vòng hai tháng không còn cảm giác, Harry Palmer khám phá ra một điều hết sức đơn giản, bằng thực nghiệm chứ không còn bằng hiểu biết nữa: sự hiện hữu của mình không tùy thuộc bất cứ gì. Nói cách khác: không gì trên đời này làm cho mình buồn hay vui, khổ hay sướng, nếu không phải là chính mình quyết định muốn thế và tin thế. Mình vẫn là mình khi không còn cảm giác về bất cứ ngoại cảnh nào, như tiền bạc, nhà cửa, liên hệ v.v. Và phút lóe sáng bắt đầu với hình ảnh thấy mình đang là một bọt nước trôi trên đại dương Tri Thức toàn mãn vô biên không thể diễn tả được.  Đó là chính Đấng Toàn Tri vẫn luôn hiện hữu và làm nền tảng cho mọi hiện hữu khác: Ta là Đấng Hằng Hữu. Người gần ta hơn chính ta. Mình đang bơi lội trong dòng tình yêu này mà không nhận ra.
Bọt nước mà tách lìa đại dương thì chỉ tự hủy hoại thôi. Như vậy không còn có vấn đề tin đạo hay không tin đạo, hữu thần hay vô thần. Vì có thể cả hai đều đúng. Bạn có thể chọn hòa nhập với biển tình bao la là đại ngã tâm linh là chân ngã của mình, hay bằng lòng với cái sức riêng nhỏ hèn mà truyền thống Đông phương vẫn gọi là phàm ngã hay cái tiểu ngã to vo tội nghiệp.
Và đúng là bọt nước "tin tưởng" vào đại duơng vô biên là một ơn phúc. Đó mới là nhân bản đúng nghĩa. Vì con người có thể mở ra vô hạn, mà cũng có thể tự nhột giam mình! Chả lẽ mình cứ tự vây hãm thành cái ao nước tù hôi hám đầy muỗi bọ mà không mở ra để cho nước mênh mông của biển hồ thấm nhập thay thế. Những khoảnh khắc bừng tỉnh nhận ra như thế quí hóa biết chừng nào. Đó là phút giác ngộ, phút lóe sáng, phá đổ được bờ ngăn cách để thần nhập hay xuất thần, nhập thần thì cũng thế. 
PHÚT LÓE SÁNG CỦA TIỂU ĐỆ CARRETTO
Thầy tiểu đệ Carlo Carretto đã từng sống nhiều năm trong sa mạc Sahara và kể lại những cảm nghiệm hút hồn và tròn đầy về cõi trống diệu vợi này. Có lần thầy tìm đến một cái hang thanh vắng ở địa điểm Ouarourout gần Béni-Abbès để tĩnh niệm trong một thời gian. Chung quanh khu vực đó không có một bóng dáng ai ngoài chú bé Ali Assani người Ả rập đang chăn chiên, vì đó là một ốc đảo có cỏ và nước.  Thình lình bão cát nổi lên.  Bão sa mạc dễ sợ lắm.  Cát thổi tàn bạo và làm mù tối không còn biết đường nào mà chạy.  Đàn chiên của chú bé Ali hốt hoảng sợ hãi tột cùng.  Còn Ali thì không còn biết chạy đâu vì nhà cách xa 12 cây số.  Cuối cùng chú nghĩ ngay ra cái hang mà thầy Carlo đang tĩnh niệm.  Thế là Ali lùa chiên đại vào trong hang chen lấn cả Thầy Carlo.
Lần đầu tiên trong đời, thày Carlo có kinh nghiệm nằm giữa đám chiên hôi hám nhưng rất tội nghiệp.  Chúng nó sợ hãi quá nên bám sát Ali và thầy, giống như người chết đuối cố ghì chặt người đang cứu mình.
Và đêm đó, Thầy Carlo không cần phải suy niệm về Chúa nữa.  Thầy chỉ cần nhìn kỹ những sự việc đang xảy ra mà lấy làm lạ lùng, giống như Đức Maria đã luôn kinh ngạc với những chuyện trước mắt.  Thầy thấy chú bé Ali mệt quá nằm ngủ gối đầu lên lưng một con chiên, và gác chân lên hai con khác.  Bên ngoài trời mưa bão sớm chớp vần vũ kinh hoàng, mà bên trong hang đám chiên nằm ngủ thật yên hàn bên cạnh chú bé Ali. Mùi lông chiên và mùi phân chiên nồng nặc xông lên phả với hơi thở đầy mùi cỏ từ dạ dầy của cả một bầy chiên bốc lên.  Lúc đầu thật khó chịu.  Nhưng riết rồi thấy thân quen dễ chịu.  Có vẻ nồng ấm là đàng khác. Cảnh xẩy ra thật cảm động diễn tả đúng tâm tình thánh vịnh 23 Chúa là Mục Tử.  
Chúa là mục tử chăn dắt tôi,
Tôi chẳng thiếu thốn gì...
Dầu qua lũng âm u,
Tôi sợ gì nguy khốn,
Vì có Chúa ở cùng,
Côn trượng Ngài bảo vệ,
Con vững dạ an tâm.
 
Cũng lần đầu tiên Thầy nhận ra ý nghĩa trọn vẹn của một cái hang chiên khác là Bê Lem,   Vì Bê Lem có nghĩa là Ruộng Bánh.  Mà bánh bây giờ chính là Mình Thánh Chúa mà suốt thời gian tĩnh niệm trong sa mạc một mình thầy được phép đeo trên cổ đựng trong một cái bình nhỏ. Đó là niềm vui an bình nhất của Thầy trong nơi vắng lặng hoang vu và xa cách này. Mắt thầy bỗng dưng mở sáng kinh ngạc:  Chúa đang hiện ra, đang có mặt ở đây, lúc này, qua những gì thật tầm thường.  Phép lạ xẩy ra thật bất ngờ.  Vẫn có đó, vẫn đeo đó.  Nhưng bây giờ mới sực phát giác nhận ra. Đó là phút giác ngộ, giây lóe sáng. Archimedes ngày xưa đang tắm biển bỗng  nhận ra sức hút của trái đất mà tìm ra định lý của trọng lực. Cũng là những gì rất thường. Thế mà Archimede đã sung sướng đến độ chẳng còn biết giữ ý tứ gì nữa, ông nhẩy chồm lên bờ mà chạy vào phố la lên: Eureka! Bà con cô bác ơi, tôi đã tìm thấy!
 
TIN VUI CẢM NHẬN PHÚT THẦN NHẬP
 
Chẳng cần phải đi thực nhiệm công phu như Harry Palmer mới khai sáng được chương trình Avatar. Đám chiên cũng biết thế nào là Avatar. Đang khi bên ngoài trời giông bão khủng khiếp mà đám chiên vẫn nằm ngủ yên hàn trong hang, vì chúng đã có Ali bảo vệ lắng lo, chúng thấm nhập được tình thương của Ali. Loài chiên này xem ra khôn ngoan hơn nhiều sinh vật khác trên mặt đất gọi là loài người, vì chúng chạy theo người biết thương chúng và có thể lo lắng cho chúng được, như thánh vịnh 23: Có Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi. Thầy tiểu đệ Carlo Carretto vẫn cảm thấy tình thân an bình giữa những đơn lẻ hầu như tuyệt đối của sa mạc hoang vu xa cách, vì nhận ra Chúa Tình Thương đang hiện diện với mình, không phải chỉ ở bên cạnh mà là ở lại trong mình. Phút lóe sáng này thật đơn giản, tinh ròng. 
Con mắt thấy được phút lóe sáng này vẫn gọi là con mắt đức tin. Chúa Giêsu đã nói rõ:
 
"Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy, Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy... Thầy để lại bình an cho anh em, Thầy ban cho anh em bình an của Thầy. Thầy ban cho anh em không theo kiểu thế gian. Anh em đừng xao xuyến cũng đừng sợ hãi." (Gioan 14:23,27)
PHÚT TỊNH TÂM
 
Trong mỗi thánh lễ trước khi rước lễ, lời cầu nguyện của mỗi người cùng với cả hội thánh luôn nhắc lại lời xác quyết trên: Thầy để lại bình an cho chúng con, Thầy ban bình an của Thầy cho chúng con. Bình an đã được ban sẵn qua Thánh Thể, như thầy Carlo Carretto đã thấy được trong phút giây lóe sáng. Đây chính là khoảnh khắc thần nhập, Avatar, chứ còn phải mất công tìm mãi ở đâu?!
Vì vui riêng, Người đã làm tôi bất tận.
Thân này thuyền nhỏ mong manh đã bao lần người tát cạn
rồi lại đổ đầy cuộc sống mát tươi mãi mãi. 
 
   (Tagore, Lời Dâng #1)

 
Thou hast made me endless, such is thy pleasure.
This frail vessel thou emptiest again and again,
and fillest it ever with fresh life.
(Tagore, Gitanjali #1)

Trần Cao Tường, Lm.

1 nhận xét: