Thứ Tư, 21 tháng 10, 2009

PHANXICO :CON NGƯỜI CỦA TÌNH HUYNH ĐỆ

THÁNH PHANXICÔ
CON NGƯỜI CỦA TÌNH HUYNH ĐỆ
                                                                                         LM.Nguyễn Phước OFM
                                                      viết theo Eloi Leclerc, Francois, l'homme fraternel

Thành phố Assisi nằm ở trung tâm nước Ý, toạ lạc trên dãy hoành sơn Subasio, bên dưới là đồng bằng Ombria. Thành phố được xây dựng ở đó như để đón nhận và phản chiếu tất cả ánh sáng từ trời toả xuống và từ đất chiếu lên?
Chính tại thành phố nhỏ bé thời trung cổ này, Phanxicô thành Assisi chào đời năm 1181.
Là con trai một thương nhân buôn vải giàu có, cậu bé được đặt tên là Gioan vào ngày nhận phép rửa tội. Nhưng khi ông Phêrô Bênađônê, cha cậu từ nước Pháp trở về sau một một chuyến buôn, ông đã đổi tên cậu bé thành Phanxicô (Francesco - chú bé người Pháp).
Chàng trai Phanxicô tham gia rất sớm vào thương nghiệp của gia đình. Chàng kiếm được rất nhiều tiền và cũng phung phí một cách ngông cuồng trong các lễ hội với bạn bè. Họ tôn phong chàng là "ông vua tuổi trẻ vàng son" thành phố Assisi. Chàng khôn khéo trong việc buôn bán, tao nhã và lịch thiệp trong giao tiếp, đồng thời chàng còn là một người bạn vui tính. Chàng có tất cả mọi thứ để có thể gặt hái thành công trong cuộc sống.
KHỞI ĐẦU MỘT ƠN GỌI
1. Ơn hoán cải
 Phanxicô ôm ấp những hoài bão lớn. Năm 16 tuổi, chàng mơ ước vinh quang binh nghiệp và khao khát trở thành một hiệp sĩ. Năm 18 tuổi, chàng gia nhập quân đội công xã và tham chiến chống lại thành phố láng giềng thù nghịch là Pêrudia.
Nhưng chàng bị bắt làm tù binh, một năm sau mới được trở về Assisi với một tấm thân tàn tạ. Chàng ngã bệnh. Đó là giai đoạn cô đơn và phản tỉnh trong cuộc đời chàng. Thánh Bonaventura viết: "Chúa đã dùng những chuỗi ngày đau ốm để chuẩn bị tâm hồn Phanxicô đón nhận ơn Thánh linh" (Đại truyện 1,2).
Tuy thế Phanxicô vẫn tiếp tục theo đuổi mộng công danh. Năm 1204, Gauthier de Brienne một tướng lãnh của đạo quân Đức Giáo hoàng, chiêu mộ quân tình nguyện. Phanxicô sắm sửa một chiến bào lộng lẫy để ra đi.
Trong đêm khuya, chàng chiêm bao thấy mình ở trong một lâu đài sang trọng: một người thiếu nữ đẹp đứng giữa các vũ khí. Có tiếng gọi chàng và hứa cho chàng tất cả những gì chàng thấy. Lạ thay, những vũ khí đều mang hình thánh giá. Phanxicô không cần tìm ý nghĩa sâu xa. Chàng cắt nghĩa theo mộng công danh mà chàng đang theo đuổi. Một lâu đài - những vũ khí - một hiền thê trẻ đẹp, đó chẳng phải là điều chàng ao ước sao? Và Phanxicô hăng hái lên đường tới Spôlêtô, một thành phố cách Assisi chừng 40 cây số.
Đêm hôm đó, chàng lại nghe có tiếng hỏi trong giấc mơ:
- Ai có thể cho ngươi nhiều hơn, ông chủ hay tôi tớ?
- Thưa là chủ.
- Vậy sao ngươi bỏ chủ mà theo tớ?
- Lạy Chúa, Chúa muốn con làm gì?
- Hãy trở về Assisi rồi ngươi sẽ biết phải làm gì.
Phanxicô ý thức rằng cho tới bấy giờ, Thiên Chúa đã chỉ giữ một vai trò thứ yếu trong cuộc đời chàng. Đời chàng đã ngập tràn những ước nguyện, những dự định trần thế đến nỗi không còn chỗ cho Chúa, Đấng có quyền, như một lãnh chúa, đòi hỏi con người từ bỏ những ước nguyện và dự định riêng để phụng sự Người cách vô điều kiện. Và từ nội tâm đến cử chỉ bên ngoài, Phanxicô bắt đầu trở về với Chúa.
Sáng hôm sau, không chút ngần ngại, Phanxicô lên ngựa trở về Assisi trước những con mắt ngạc nhiên của dân thành.
Nhưng bây giờ chàng phải làm gì? Ai sẽ nói cho chàng biết? Để đón nhận sứ mạng mới, Phanxicô thường trốn bạn bè, đi tìm thanh vắng trong những hang hốc và những ngôi thánh đường đổ nát, chẳng hạn nhà nguyện thánh Đamianô. Tại đó, chàng đã cầu nguyện hằng giờ trước ảnh tượng Chúa Kitô theo kiểu Byzantin.
Những ngày dài trong thinh lặng và cầu nguyện đã làm cho Phanxicô ý thức rằng muốn nghe theo tiếng Chúa và chiêm ngưỡng Người, trước hết phải từ bỏ những cái mà ngày xưa chàng khao khát tìm kiếm và phải yêu mến những điều mà theo khuynh hướng tự nhiên chàng lấy làm gớm ghiếc. Đó là ý nghĩa của sự trong sạch mà sau này ngài đã dạy cho anh em:
"Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được ngắm nhìn Thiên Chúa. Người thật sự có tâm hồn trong sạch là người khinh chê của cải trần thế, tìm kiếm gia nghiệp thiên quốc và không ngừng thờ phượng, nhìn ngắm Chúa là Thiên Chúa hằng sống chân thật với lòng thanh trí sạch" (Hn 16).
Một dịp xảy tới: Một hôm vừa ra khỏi Assisi, Phanxicô gặp một người phung cùi, mang thứ bệnh ghê tởm và bị mọi người xa lánh. Khi thấy người cùi đến gần, Phanxicô đã thúc ngựa chạy nhanh để tránh mặt. Nhưng chính lúc ấy, dường như có một bàn tay nào đó kìm dây cương ngựa lại khiến chàng phải trực diện với bệnh nhân. Lúc này chàng mới nhận ra sự biến dạng khủng khiếp trên thân thể con người đang chống nạng lê bước tới chàng: môi bị ăn mòn, mũi chỉ còn một lỗ hổng khủng khiếp. Một mùi hôi thối xông lên làm chàng ngạt thở. Tuy khó chịu, nhưng chàng vẫn cảm thấy bị thúc bách tiến về phía người cùi. Khi đến nơi, chàng nhảy xuống và đưa cho người cùi tất cả số tiền mang theo nơi mình. Thấy bàn tay lở loét, chàng muốn quay đi. Nhưng cuối cùng, chàng đã cúi xuống và hôn lên bàn tay ghê tởm ấy. Đó là chiến thắng đầu tiên của chàng hiệp sĩ. Không một chứng từ nào quí hơn là chính tâm sự của Phanxicô:
"Chúa đã ban cho tôi, tu sĩ Phanxicô, ơn bắt đầu cuộc đời hoán cải như thế này: Khi còn sống trong tội lỗi, mỗi lần thấy người phung, tôi lấy làm ghê tởm lắm. Nhưng chính Chúa đã dẫn tôi đến với họ và tôi đã tỏ lòng thương xót họ. Khi xa cách họ, điều đối với tôi trước kia là ghê tởm đã trở thành dịu ngọt cho tôi trong tâm hồn cũng như thể xác" (Di Chúc 1-3).
Phanxicô đã sống một cảm nghiệm dịu ngọt trong tình thân ái đối với Chúa. Chàng khám phá ra người cùi là anh em của mình. Kể từ ngày đó, chàng hay tới giúp việc cho những bệnh nhân cùi.
Giây phút quyết định đã đến: một ngày kia, đang quì trước Thánh giá ở gian cung thánh nhà nguyện thánh Đamianô, ánh mắt Phanxicô đăm đăm nhìn lên Đức Kitô, ánh mắt Đức Kitô đăm đăm nhìn Phanxicô: "Thiên Chúa tối cao và vinh hiển đến chiếu rọi vào cõi tối tăm trong tâm hồn tôi?" Chàng chợt nghe một tiếng nói. Tiếng ấy vọng xuống từ Thánh giá hay vọng lên từ tâm hồn chàng: "Phanxicô, con không thấy Nhà của Ta đổ nát sao? Hãy đi và sửa lại cho Ta". Một làn sóng sự sống, một dòng nước tình yêu xâm chiếm con tim Phanxicô.
Thế rồi, dòng nước tình yêu ấy đã cuốn hút chàng đi tu sửa các nhà nguyện và đến với những người bần cùng. Chàng mạnh dạn đến với người phong cùi, thăm viếng các trại phong và tận tình chăm sóc họ. Thế giới của chàng đã nghiêng về phía những người bị loại trừ, bé nhỏ và nghèo hèn.
 Ông Phêrô Bênađônê không thừa nhận cậu con trai nữa. Ông không hiểu, nên ông không chấp nhận sự biến chuyển đang làm thay đổi người con của ông. Thất vọng và xấu hổ vì cậu con trai thường lui tới trại phong, ông giận tím mặt khi nghe biết chàng đã bán một kiện vải để lấy tiền tu sửa một ngôi nhà thờ hoang tàn. Ông đòi lại số tiền. Phanxicô bị triệu tập ra trước toà án Đức Giám mục Assisi. Tại đây, Phanxicô đã làm một cử chỉ bất ngờ: sau khi trả lại tất cả số tiền cho thân phụ, chàng cởi luôn quần áo, trao trả cho ông và trước mặt Đức Giám mục và mọi người, chàng nói: "Xin tất cả mọi người hãy nghe: xưa nay tôi vẫn gọi ông Phêrô Bênadônê là cha tôi, nhưng từ nay, tôi sẽ thong dong mà thốt lên: Lạy Cha chúng con ở trên trời".
Kể từ lúc ấy, Phanxicô hoàn toàn tự do. Chàng khoác một tấm áo thô hèn và lên đường, quay lưng với tiền bạc, quyền thế và công danh mà chàng chẳng hề quan tâm hơn bụi đường: chàng chìm ngập một cách huyền nhiệm trong luồng khí ca tụng. Khi mấy anh cướp trấn lột chàng trên núi, chàng thản nhiên tuyên bố: "Tôi là sứ giả của Đức Vua cao cả".
Chàng sống cuộc đời ẩn dật hai năm, đi xin của bố thí như một người hành khất. Vâng lệnh Đức Kitô truyền dạy tại nhà nguyện thánh Đamianô, chàng bắt tay sửa chữa nhiều nhà nguyện đổ nát vùng ngoại ô thành phố Assisi như nhà nguyện thánh Đamianô, nhà nguyện thánh Phêrô và nhà nguyện Đức Bà các Thiên thần hay còn gọi là nhà nguyện Đức Maria Porziuncola.
2. Tiếng gọi Tin mừng
Thế rồi một ngày kia, chàng vào gian cung thánh nhà nguyện Đức Mẹ Porziuncola tham dự thánh lễ và nghe đọc bài Tin mừng Đức Giêsu sai các môn đệ đi truyền giáo: "Anh em hãy ra đi, Thầy sai anh em đi như chiên giữa bầy sói. Anh em đừng đem theo vàng bạc, tiền của? Vào nhà nào, anh em hãy nói: 'chúc bình an cho nhà này'." Đó là một khai sáng cho tâm trí Phanxicô. Ơn gọi của ngài đã được mặc khải. Ngài sung sướng kêu lên: "Đó là điều tôi ao ước, đó là điều tôi tìm kiếm!" Ngài sẽ đi vào thế giới như các môn đệ đã được Thầy sai đi, "không vàng, không bạc", hoàn toàn trần trụi; và cũng như các môn đệ, ngài loan báo hoà bình: hoà bình của Đấng Mêsia, sự giải hoà giữa Thiên Chúa với con người và giữa con người với nhau. Trong một thế giới xâu xé, ngài sẽ là một sứ giả kiến tạo hoà bình.
Một dự phóng táo bạo. Bước theo lý tưởng Tin mừng, Phanxicô sẽ tuyệt giao với hệ thống chính trị-tôn giáo thời đại của ngài. Ngài sẽ khai mở một con đường mới trong một Giáo Hội, vì sở hữu nhiều tài sản - các toà Giám mục và đan viện -, nên đã trở thành phong kiến và lãnh chúa.
3. Chúa đã ban cho tôi các anh em
Nói cho đúng, Phanxicô không hề mơ tưởng thiết lập một hội dòng tu trì hay cải cách Giáo hội. Ngài chỉ muốn đi theo sát Đức Kitô.
Tuy nhiên, nhiều thanh niên trưởng giả thành phố Assisi như Bênađô Quintavalê, Phêrô Catanê đã bị ngài thu hút và đến với ngài. Phanxicô tiếp nhận họ như những anh em được Chúa gởi đến. Đó là khoảnh khắc hệ trọng trong cuộc đời ngài. Bởi lẽ đó là giây phút bắt đầu cuộc mạo hiểm phan sinh đúng nghĩa. Từ đó về sau, chính trong huynh đệ đoàn mà ngài sống lý tưởng Tin mừng.
Việc đầu tiên của ngài là cùng với mười một anh em tiên khởi đi triều yết Đức Giáo hoàng và đệ trình dự phóng tin mừng. Phanxicô nói với anh em: "Này anh em, tôi thấy Chúa muốn cho cộng đoàn chúng ta ngày càng thêm đông, vì tình yêu của Người. Chúng ta hãy đi gặp Mẹ thánh chúng ta là Giáo hội Roma. Chúng ta hãy bày tỏ cho Đức Giáo hoàng biết điều mà Thiên Chúa đã thực hiện giữa chúng ta, để chúng ta tiếp tục công việc đã được khởi sự theo ý và mệnh lệnh của Chúa" (Truyện ký Ba người bạn, 46).
Sự táo bạo của dự phóng không khỏi làm cho Đức Innôxentê và giáo triều ái ngại: "Phanxicô và anh em sẽ sống thế nào nếu không có sở hữu và lợi tức?" Đàng khác, thời kỳ ấy đã có nhiều giáo phái viện dẫn lý tưởng Tin mừng và nhân danh lý tưởng nghèo khó để công kích Giáo hội! Giáo triều đang suy tính, thì Đức Hồng y Jean de Saint-Paul, bạn của Đức Cha Guido, Giám mục địa phận Assisi, lên tiếng can thiệp: "Nếu chúng ta từ chối và xem như một điều mới mẻ và kỳ lạ lời xin của người nghèo này là sống theo Tin mừng, thì chúng ta phản nghịch với Tin mừng. Cho rằng theo đuổi sự trọn lành của Tin mừng là một điều mới mẻ, điên cuồng hay kỳ lạ, tức là lăng mạ Chúa Kitô, vì Ngài là tác giả của Tin mừng" (Đại truyện 3,9). Lời nói đó đã gây một ấn tượng sâu sắc trong giáo triều. Đức Hồng y đã đánh một cú mạnh vào cái khôn ngoan của loài người. Trong một câu ngắn ngủi, ngài đã tóm tắt một cách rõ ràng bản chất của phong trào Phan sinh: Tuân giữ Tin mừng của Đức Giêsu Kitô. Sau khi nghe Phanxicô khẳng định lòng từ bi Chúa không bao giờ bỏ rơi những kẻ quyết sống nghèo khó, Đức Giáo hoàng liền chấp thuận: "Anh em hãy ra đi, và xin Chúa ở với anh em. Anh em hãy rao giảng đời đền tội cho mọi người theo như Chúa soi sáng. Khi Thiên Chúa tăng số và tăng ơn lành cho anh em, thì hãy lấy làm vui mừng và nhớ cho Cha biết. Cha sẽ ban cho nhiều điều khác nữa và sẽ an tâm giao phó cho nhiều trách nhiệm khác quan trọng hơn" (1 Cel 33). Trước hôm đó, Đức Giáo hoàng cũng đã thấy trong một giấc mộng: Đền thờ Latêranô sắp sụp đổ; nhưng một người nghèo kia, thân hình bé nhỏ và yếu ớt đưa vai ra đỡ và dựng lại. Ngài nhận ra con người bé nhỏ đó chính là Phanxicô Assisi. Ngài chuẩn y Luật dòng do Phanxicô đã trình và ban phép giảng dạy, tuy đó mới còn là việc chuẩn y bằng miệng. Ngài còn muốn có thời gian để nhìn xem cây non này sẽ đưa lại những hoa quả như thế nào. Hồng y Jean de Saint Paul tự tay cắt vòng tóc trên đầu Phanxicô và các anh em của ngài như dấu hiệu công nhận của Giáo hội.
Anh em tràn ngập niềm vui, lên đường trở về Assisi. Anh em dừng chân tại Rivô Tortô, trú ngụ trong một túp lều chật hẹp và bỏ hoang bên một dòng suối.
Thế là đời sống của anh em bắt đầu: sống nghèo triệt để, nhưng cũng hân hoan trong tình huynh đệ và trong tiếng ca tụng ngợi khen Chúa. Để kiếm sống, anh em tự nguyện làm công trong nhà người ta và đảm nhận những công việc thấp hèn. Một vài anh em chăm sóc bệnh nhân phong cùi. Mọi anh em đều chỉ có một mối ưu tư là trở nên người xây dựng hoà bình. Số lượng anh em không ngừng gia tăng. Anh em rời Rivô Tortô và đến cư trú giữa một rừng cây trong cánh đồng Assisi, chung quanh nhà nguyện Đức Mẹ Porziuncola.
MỘT PHONG TRÀO HUYNH ĐỆ
Đó là mùa xuân của Tin mừng. Trong một xã hội đầy dẫy những xung đột do sự phát triển kinh tế, Phanxicô khai mở những con đường huynh đệ.
Huynh đoàn tiên khởi đã khai sinh nhiều huynh đoàn khác. Người ta thấy nở rộ hầu như khắp nơi trên nước Ý. Số anh em tăng lên hàng trăm, rồi hàng ngàn, và toả lan khắp châu Âu.
Động lực lôi cuốn các thanh niên và người trẻ đến với nếp sống ấy chính là tình huynh đệ. Chính đức nghèo cũng được xem như là một con đường của tình huynh đệ. Phanxicô nói: "Không một anh em nào có quyền thống trị, nhất là trên anh em mình. Không ai được gọi là tu viện trưởng? Bất cứ anh em ở đâu, khi gặp nhau hãy tỏ ra là anh em cùng một gia đình".
Đó quả là một sự mới mẻ lạ lùng trong Giáo Hội thời ấy. Các Giám mục trong giáo phận, các Viện phụ trong đan viện quả là những lãnh chúa phong kiến, đôi khi nắm giữ một quyền bính trần thế trên dân chúng của cả một vùng lãnh địa.
Còn anh em không có đan viện, nhà thờ hay đất đai. Buổi đầu, anh em trú ngụ trong những nơi may mắn gặp được bên ngoài thành phố. Ban ngày, anh em nhập đoàn với người dân, làm thuê làm mướn chỗ này chỗ nọ. Anh em nuôi sống bằng công việc tay chân hay bằng của bố thí. Một vài anh em dấn thân vào việc rao giảng. Anh em rảo qua làng này đến làng khác. Đến bất cứ nơi nào, anh em luôn tỏ ra là những sứ giả xây dựng hoà bình.
"Lạy Chúa, xin dùng chúng con như khí cụ hoà bình? để chúng con đem yêu thương vào nơi oán thù? đem hiệp nhất vào nơi bất hoà".
1. Hoà bình và lời ca tụng
Hoà bình mà anh em loan báo có tên gọi là tình huynh đệ. Nói cho đúng, hoà bình đó không gì khác hơn là sự chiếu toả của tình huynh đệ giữa anh em. Anh em muốn chia sẻ tình huynh đệ ấy cho mọi người.
Đó cũng là sự hiệp thông trong lời ngợi khen Chúa. Thánh Phanxicô rất nhấn mạnh điểm này. Ngài mong muốn anh em là những con người của lời ngợi khen và thờ phượng. Chính ngài làm gương cho anh em. Ngài thường xuyên rút lui vào ẩn viện cô tịch cùng với vài anh em, dành trọn nhiều ngày để ngợi khen và thờ phượng Chúa. Sau đó ngài mới quay về cuộc đời hành hương của sứ giả hoà bình.
Cuộc đời ngài gắn liền với những ẩn viện cô tịch: Carceri, Celle, San Urbano, Pogio-Bustone, Fonte-Colombo, Greccio, La Verna?
2. Ơn gọi Clara
Sự thành công của huynh đoàn mới khai sinh không chỉ giới hạn trong nam giới. Nó nhanh chóng lan rộng đến nữ giới. Thật vậy, lý tưởng Tin mừng của Phanxicô đã chóng gây nên một âm hưởng sâu đậm trong con tim một thiếu nữ đài các ở thành phố Assisi. Thiếu nữ ấy tên Clara, lúc ấy vừa mới 18 xuân xanh.
Chẳng có gì tiên báo Clara sẽ gặp Phanxicô và thấu hiểu ngài. Cô kém ngài 12 tuổi. Gia đình cô lại thuộc tầng lớp quý tộc. cô thừa hưởng một nền giáo dục uyên bác và hứa hẹn một cuộc hôn nhân vương giả. Cô không có một tuổi trẻ sôi động như Phanxicô. Không bao lâu trước những biến động khi thành phố Assisi thành lập công xã, gia đình cô lánh nạn sang thành phố láng giềng Pêrudia.
Trở về Assisi vài năm sau đó, cô nghe đồn đãi chàng trai hào hoa đã từ bỏ tất cả, gia đình, của cải, quyền thế để đi theo Đức Kitô nghèo khó. Nhất là cô đã nghe chàng giảng tại Vương cung thánh đường Assisi. Cô cảm kích sâu xa trước lời lẽ đơn sơ và và đầy nhiệt huyết. Những lời ấy còn vang vọng trong tâm hồn cô như một lời mời gọi. Từ lúc ấy, cô mong muốn gặp chàng. Cùng với môït bạn gái, cô tìm gặp chàng để thỉnh ý về ơn gọi của mình. Thấy nơi cô có một tâm hồn trong sáng và dũng cảm, Phanxicô khuyến khích cô tận hiến cho Chúa. Và cô đã quyết định.
Chiều ngày lễ Lá năm 1212, Clara khoác một bộ áo lộng lẫy nhất, kín đáo ra khỏi nhà và vội vã tiến về nhà nguyện Đức Mẹ Porziuncola, tại nơi đây Phanxicô và anh em đang đứng đợi. Cô trút bỏ trang phục lôïng lẫy và khoác tấm áo đền tội. Trước tiên, cô được đưa đến đan viện thánh Phaolô, dòng nữ Biển Đức. Vài tuần sau, cô chuyển đến sống tại nhà nguyện thánh Đamianô. Lập tức, nhiều thiếu nữ thượng lưu, trong đó có cô em gái Anê, đã nối gót theo cô, sống cuộc đời Tin mừng trong nghèo khó và ngợi khen. Cũng như huynh đoàn của anh em, huynh đoàn các chị tăng nhanh.
3. Dòng Phan Sinh Tại Thế
Ngay từ những bước đầu trên đường đi giảng, Phanxicô đã có một sức hấp dẫn mãnh liệt trên quần chúng. Qua ngài, Thiên Chúa trở thành gần gũi hơn, thế giới siêu nhiên trở thành thực tế hơn. Số người tự nguyện đoạn tuyệt trần gian, sống đời đền tội ngày một thêm đông đảo. Phanxicô không thể thâu nạp tất cả, nhất là những người còn phải chu toàn nhiệm vụ làm cha, làm mẹ, thực hiện ý Chúa ngay trong hoàn cảnh, địa vị mình ở đời. Nhưng Phanxicô không nỡ để cho những tâm hồn thành tâm thiện chí ấy mai một đi giữa chợ đời huyên náo. Ngài vẫn nghĩ cách đem lại cho họ một phương thế tu thân lập đức thích hợp với hoàn cảnh của họ.
Năm 1216, sau lúc ngài giảng xong, dân chúng thành Canara muốn bỏ hết mọi sự để theo ngài. Ngài khuyên: "Anh chị em không nên vội vàng như thế, tôi hứa sẽ giải quyết cho anh chị em".
Trong lúc chờ đợi, bất cứ ở nơi nào, hễ có bóng một Tu viện Dòng Anh Em Hèn Mọn, Dòng Nhất, cũng như Dòng Nhì là ở đó có một số anh chị em giáo hữu thường liên lạc mật thiết và chịu ảnh hưởng sâu rộng. Các anh chị em này, tuy ở giữa thế gian, nhưng vẫn cố noi theo cuộc đời đền tội và lý tưởng khó nghèo. Họ xa lánh cuộc đời xa hoa, dành thì giờ và đem tiền của giúp đỡ người nghèo, góp phần vào hoạt động tông đồ của dòng Anh Em Hèn Mọn.
Thế là quây quần chung quanh những tu viện chính thức, một đoàn thể, tuy chưa có tổ chức gì, nhưng cùng chung một lối sống, một tinh thần. Giữa các giáo hữu thường, họ đã thành một nhóm chiến sĩ ưu tú có ảnh hưởng tốt. Họ góp sức chung lưng, thực hiện những công cuộc từ thiện như lập bệnh xá, lập dưỡng đường, mở những ngày tĩnh tâm cầu nguyện, len lỏi vào mọi tầng lớp khuyến khích những người khô khan nguội lạnh hay sa đà trụy lạc trở về với Chúa.
4. Sự lớn nhanh của huynh đoàn
Nhận thấy các huynh đoàn anh em cũng như chị em tăng nhanh, Phanxicô chỉ biết tạ ơn Thiên Chúa vì mùa xuân Tin mừng đến trong Giáo hội. Vâng, ngài vẫn thích nói "Thiên Chúa thật là Đấng Thiện Hảo, là nguồn mạch mọi điều thiện hảo". Ngài đã thấy Chúa chiếu toả trên anh em "ánh quang huy hoàng" như ánh mặt trời.
Mỗi năm, vào dịp lễ Ngũ Tuần, anh em trong mỗi Tỉnh dòng tề tựu tại một nơi quy định để cử hành tu nghị. Các cuộc gặp gỡ đó là những cao điểm trong đời sống anh em. Anh em cầu nguyện chung với nhau, chia sẻ kinh nghiệm và hoạch định dự phóng đời sống.
Vì số anh em mỗi ngày một gia tăng, thánh Phanxicô không thể đích thân tham dự mọi cuộc tu nghị tỉnh dòng. Do đó, ngài quyết định triệu tập toàn thể anh em về tham dự Tổng Tu nghị tại nhà nguyện Đức Mẹ Porziuncola nằm trên cánh đồng Assisi, nơi khai sinh huynh đoàn tiên khởi.
5. Chiều kích thế giới
Luồng sinh khí huynh đệ đã từng nâng tâm hồn Phanxicô lên cao không thể dừng lại nơi đó, nhưng đã luôn luôn thúc đẩy ngài đi xa hơn nữa, hướng đến một tình huynh đệ đại đồng. Ngài mơ ước quy tụ tất cả mọi người vào một mối giây hiệp thông huynh đệ trong tình yêu Thiên Chúa.
Như triết gia P. Ricoeur nhận xét, Phanxicô ước mong "biến đổi mọi thù nghịch thành tình huynh đệ, dẫn vào sự hiệp nhất của tạo thành".
Thời bấy giờ, thế giới phân chia thành hai khối lớn khép kín, hai khối đối địch: một bên là thế giới Kitô giáo và bên kia là Hồi giáo. Giữa hai khối là thánh chiến, là thập tự chinh. Địa điểm gây bất hoà và tranh chấp lại là Thánh địa, nơi Đức Kitô đã sống và chịu đau khổ vì nền hoà bình thế giới.
Phanxicô không muốn chấp nhận sự đổ vỡ đó. Vì thế, ngài phác hoạ dự án xây dựng một nhịp cầu giữa hai khối, liên kết hai bên trong tình huynh đệ. Phanxicô quyết định lên đường sang Cận Đông gặp Quốc vương hồi giáo và mang sứ điệp Tin mừng và huynh đệ vào điểm nóng ấy. Một giấc mộng điên rồ. Cuối tháng sáu năm 1219, thánh Phanxicô lên tàu tại cảng Ancône hướng về cảng Acre và Damiette. Phanxicô bạo dạn tới gặp Vua Hồi giáo: Melek-el-Kamel. Nghe Phanxicô giảng, vị này tỏ ra nhiều thiện cảm, và mời thánh nhân lưu lại trong triều đình. Nhưng thấy công trình giảng dạy không đưa lại kết quả nào, Phanxicô xin rút lui. Sau đó Ngài sang Đất Thánh: trong nhiều tháng Ngài thăm viếng quê hương Chúa Cứu Thế, sống đời chiêm ngưỡng.
6. Sự nghèo khó triệt để
Thật hết sức trớ trêu! Trong khi ngài đang nỗ lực làm trung gian hoà bình giữa thập tự quân và vua Hồi giáo, một sứ giả đến từ nước Ý báo cho ngài biết trong khi ngài vắng mặt, nội bộ huynh đoàn đã bất hoà trầm trọng.
Đây là sự thất bại trên mọi chiến tuyến. Hoạ vô đơn chí, đôi mắt viêm nhiễm vì mặt trời nóng bỏng nay khiến ngài hầu như mù loà và rất đau đớn.
Tổn thương trong tâm hồn cũng như trong thân xác, ngài trở về nước Ý trong thảm hại. Ngài tìm gặp những anh em lạc lối.
Ngài tạm thời rút lui vào một ẩn viện cô tịch. Đó là giây phút đen tối nhất trong cuộc đời ngài. Ngài không còn biết rõ Thiên Chúa chờ đợi gì nơi ngài. Ngài có cảm tưởng người ta muốn giật Hội Dòng ra khỏi tay ngài và lôi kéo ngài xa rời ơn gọi ban đầu. Bấy giờ, ngài cảm nghiệm những giây phút bất an, buồn phiền và cả sự nổi giận nội tâm.
Cơn khủng hoảng ấy, càng trầm trọng hơn vì bệnh tật, quả là một thử thách nghiêm trọng. Thiên Chúa đợi ngài ở đấy. Phanxicô được mời gọi tiến tới một sự trần trụi tối thượng, một sự nghèo khó triệt để. Một sự nghèo khó không chỉ liên quan đến của cải vật chất, nhưng đụng chạm đến bản chất thâm sâu nơi con người.
Bên trong con người có một ý muốn chiếm hữu, chiếm làm của riêng điều tốt lành mình thực hiện và vênh vang vì nó. Không phải vô cớ mà trong các thư văn, Phanxicô tố giác cái ý muốn khiến chúng ta tự xưng là thầy và chủ nhân các điều thiện chúng ta làm; không phải vô cớ mà ngài nhận thấy trong sự bối rối và tức giận những dấu chỉ chắc chắn của sự chiếm hữu thầm kín ấy. Chính ngài đã từng trải về cơn cám dỗ bối rối và tức giận. Và Chúa đã chỉ cho ngài biết ngài phải truất hữu chính công trình của ngài - đó là huynh đoàn mà ngài nhiệt tâm gầy dựng - để chính mình trở thành công trình của Thiên Chúa: "Hỡi con người nhỏ bé, thấp hèn và dốt nát, hãy nói cho Ta biết vì sao con khổ tâm như thế? Ai đã gieo trồng Hội dòng của con? Chẳng phải Ta sao? Ta đã chọn con là kẻ đơn sơ và dốt nát để con và anh em con biết rằng chính Ta sẽ chăm sóc cho đoàn chiên của Ta. Vậy con chớ buồn phiền nữa" (Truyện ký Pêrudia 86).
Phanxicô tin vào lời Chúa. Và với đức tin của người nghèo, ngài trao phó hoàn toàn Hội dòng cũng như bản thân trong bàn tay Thiên Chúa. Yêu và yêu nhiều chưa đủ. Phải học trở nên nghèo khó trong tình yêu, nhất là trong tình yêu. Không chiếm hữu sự gì. Không chiếm hữu người nào. Bấy giờ, tình yêu mới đạt tới đỉnh trọn lành.
7. Bình an tái lập
Hội dòng không còn là việc của ngài, nhưng là việc của Thiên Chúa. Chúa là Thiên Chúa, thế là đủ. Kể từ lúc đó, Phanxicô mở rộng cõi lòng cho Thánh Thần Chúa. Một luồng gió bình an và thanh thản xâm chiếm ngài. Tất cả con người ngài bắt đầu toả rạng huy hoàng như ánh mặt trời sau cơn giông bão.
Phanxicô trở thành một vật thể sáng chói. Không gì có thể tách rời ngài khỏi Tình yêu của Đấng Tạo Hoá.
Và này đây, ngài cảm thấy chan chứa một năng động mới. Ngài tâm sự cùng các bạn đường: "Cho đến bây giờ, chúng ta chưa làm được gì, chúng ta hãy bắt đầu làm một cái gì đi nào".
Kỳ thực thì không phải làm việc này hay việc nọ, nhưng là để cho Thánh Thần Chúa hoạt động trong chúng ta.
Theo năm tháng, sức khoẻ Phanxicô yếu dần? Nhưng trước máng cỏ Giáng Sinh ở Greccio, trong ẩn viện La Verna hay trong cộng đoàn, chính con người hoà bình và huynh đệ ấy tiếp tục cất lên Bài Ca Anh Mặt trời và say mê chiêm ngưỡng Đức Kitô.
8. Năm dấu thánh
Vào khoảng tháng 8 năm 1224, hai năm trước khi từ giã cõi đời, Phanxicô lên núi La Verna. Tại nơi đây, ngài đắm chìm trong việc chiêm ngưỡng cuộc khổ nạn của Chúa Kitô. Cuộc khổ nạn xuất hiện trong tâm trí ngài như một mặc khải về Tình yêu vô biên. Ngài cảm thấy nảy sinh trong lòng một nỗi khao khát vời vợi muốn kết hiệp với cuộc khổ nạn của Chúa Kitô. Ngài cầu nguyện như thế này: "Lạy Chúa, ước gì mãnh lực nồng cháy và dịu dàng của tình yêu Chúa chiếm ngự tâm hồn con và giải thoát tâm hồn con khỏi mọi sự dưới bầu trời này, để con chết vì yêu Tình yêu của Chúa, như Chúa đã chết vì yêu tình yêu của con".
Thế rồi vào một buổi sáng - vào dịp lễ suy tôn Thánh Giá - trong khi cầu nguyện trên sườn núi, ngài thấy từ trời ngự xuống một hữu thể có cánh, một hữu thể rực lửa và sáng láng: thần Xêraphim có sáu cánh chói ngời như trong thị kiến của ngôn sứ Êdêkien. Đó là một trong các hữu thể bất tử chầu chực trước ngai Thiên Chúa và là sự chiếu toả vinh quang của Người. Nhưng lạ lùng thay, hữu thể vinh quang và sáng ngời ấy lại đau khổ: tay chân đều bị đâm thâu.
Trước thị kiến ấy, tâm hồn Phanxicô như bị chia cắt bởi những tình cảm trái nghịch. Vẻ đẹp và ánh mắt dịu dàng của thần Xêraphim làm cho ngài chan chứa niềm vui, nhưng đồng thời, những đau đớn của Đấng chịu đóng đinh khiến ngài rụng rời. Và bỗng nhiên, Đau khổ và Vinh Quang, kết hợp với nhau một cách kỳ lạ trong thị kiến ấy, vồ bắt ngài như một con chim săn mồi.
Thị kiến vụt tắt. Bấy giờ, cúi mặt xuống, ngài thấy đôi tay và đôi chân đã bị đâm thủng. Vinh quang Thiên Chúa đã chạm đến ngài. Ngài mãi mãi là con người bị đóng đinh.
Cả cuộc đời ngài là một sự chiêm ngưỡng Đức Kitô liên lỉ và nồng nàn. Và sự chiêm ngưỡng ấy kết cuộc đã biến đổi ngài hoàn toàn theo hình ảnh Đấng Chịu Đóng Đinh.
9. Bài Ca Vạn Vật
Bấy giờ xảy ra một điều bất ngờ: con người mà thiên hạ tưởng đã biến khỏi mặt đất vì tâm hồn đắm chìm trong Thiên Chúa và thân thể yếu nhược do các dấu đinh và bệnh tật, con người đó bắt đầu ngồi trên lưng lừa ngang dọc miền Ombria và Marche, đi đến làng này tới làng khác và tha thiết kêu gọi mọi người sống hoà bình, hoà giải, huynh đệ. Như thể một năng lực mới đã chiếm đoạt con người ngài.
Đêm nọ, vì kiệt sức, Người Nghèo nài xin Thiên Chúa dủ thương. Một tiếng nói bên trong đáp lời ngài: "Phanxicô, hãy hân hoan như thể con đã ở trong vương quốc của Ta?" Một ánh sáng rất dịu êm thấm nhập tâm hồn ngài. Và một nỗi khao khát ngợi khen xâm chiếm con người ngài. Lời ngợi khen đó mặc lấy vẻ uy nghi của mặt trời, vẻ rực rỡ dịu dàng của tinh tú, đôi cánh của làn gió, sự khiêm nhu của dòng nước, sự nhiệt tâm của ngọn lửa và sự nhẫn nại của trái đất.
Ánh sáng mặt trời chiếu toả trên Assisi. Phanxicô, nay đã mù loà, ngồi ngay ngắn trên giường và cất lên

Bài Ca Anh Mặt trời:

Lạy Thiên Chúa tối cao,
toàn năng và tốt lành,
mọi vinh quang và danh dự,
lời chúc tụng và ngợi khen,
đều thuộc về Ngài,
và xứng hợp cho riêng mình Ngài,
ôi Đấng tối cao,
không một ai xứng đáng gọi Danh Ngài.

Ngợi khen Chúa, lạy Chúa tôi,
với muôn loài tạo vật,
đặc biệt nhất Ông Anh Mặt Trời,
anh là ánh sáng ban ngày,
nhờ Anh, Ngài soi chiếu chúng tôi,
Anh đẹp và tỏa ánh rạng ngời,
anh tượng trưng Ngài, ôi Đấng tối cao.

Và lời ngợi khen bao trùm tất cả tạo thành: chị mặt trăng và tinh tú, anh gió và chị nước, anh lửa và chị Mẹ đất.

Ngợi khen Chúa, lạy Chúa tôi,
vì Chị Trăng và muôn Sao
Chúa tạo dựng trên nền trời:
lung linh, cao quí và diễm lệ.

Ngợi khen Chúa, lạy Chúa tôi,
vì Anh Gió, Không khí và Mây trời,
cảnh thanh quang và bát tiết tứ thời
nhờ Anh, Chúa bảo tồn muôn vật.

Ngợi khen Chúa, lạy Chúa tôi,
vì Chị Nước,
thật ích lợi và khiêm nhu,
quí hóa và trinh trong.

Ngợi khen Chúa, lạy Chúa tôi,
vì Anh Lửa,
nhờ Anh, Chúa sáng soi đêm,
Anh đẹp và vui tươi,
hùng tráng và mạnh mẽ.

Ngợi khen Chúa, lạy Chúa tôi,
vì Chị chúng tôi, là Mẹ Đất,
Chị nâng đỡ, Chị dìu dắt
Chị sinh ra bao thứ trái,
hoa muôn màu giữa ngàn cỏ dại.

Quả thật là một bài ca thán phục trước kỳ công của Thiên Chúa: đó cũng là và nhất là bài ca tình huynh đệ đại đồng. Bài ca hoà giải giữa con người với mọi vật và với chính bản thân. Bài ca của con người hoà bình và huynh đệ, nhờ họ mà những thế lực sôi sục trong cuộc sống tìm lại được sự trong sáng nơi suối nguồn và vẻ huy hoàng của ánh sáng. Bài ca của cuộc tạo dựng mới, ngay trong trái tim con người.
Để hoà giải hiềm khích giữa Đức Giám mục và viên Thị trưởng thành phố Assisi, ngài nảy sinh ý tưởng thêm một tiểu khúc vào Bài Ca Anh Mặt trời:

Ngợi khen Chúa, lạy Chúa tôi,
vì những người biết thứ tha
nhân danh tình yêu Chúa,
chịu bệnh tật ưu phiền.
Phúc cho ai chấp nhận trong an hoà,
vì lạy Chúa tối cao,
Ngài sẽ tặng triều thiên.

Sức khoẻ ngài ngày càng sa sút. Cuối mùa hè năm 1226, ngài trở bệnh trầm trọng hơn. Biết sắp phải từ giã cõi đời này, ngài sáng tác một điệp khúc thêm vào Bài Ca Anh Mặt trời:
Ngợi khen Chúa, lạy Chúa tôi,
vì Chị Chết đang đợi chờ thân xác
không ai sống trên đời hòng thoát nổi.
Bất hạnh người khi lâm chung,
hồn còn mang tội trọng!
Phúc thay người trong giờ Chị tới,
Thánh Ý Ngài một mực tuân theo,
chết thứ hai không làm hại được.
Hãy ngợi khen và chúc tụng Chúa tôi,
hãy tạ ơn và phụng sự Người
với trọn lòng khiêm hạ.

Những ngày đầu tháng mười đã đến. Trở về Porziuncola, thánh Phanxicô sống những giờ phút cuối đời. Chiều ngày mồng 3, ngài xin anh em đem sách Tin mừng đến và đọc cho ngài nghe đoạn Tin mừng của thánh Gioan: "Đức Giêsu biết giờ của Người đã đến, giờ phải bỏ thế gian mà về với Chúa Cha. Người vẫn yêu thương những người thuộc về mình còn ở thế gian và Người yêu thương họ đến cùng" (Ga 13,1).
Kế đó, thánh Phanxicô xướng thánh vịnh 141: "Con lớn tiếng kêu gào Yavê, sức hèn con đã hầu như suy tàn? xin đưa con ra khỏi chốn ngục tù?" "Cuối cùng, đã đến giờ các mầu nhiệm của Đức Kitô thể hiện nơi ngài, linh hồn ngài hoan hỷ bay bổng lên cùng Thiên Chúa" (1 Cel 121)
Đó là buổi chiều ngày mồng 3 tháng mười. Ngài vừa 45 tuổi.
Màn đêm buông xuống trên thành phố Assisi, những ánh sao đầu tiên lấp lánh trên bầu trời. Từ nay ai sẽ mang hoà bình từ trời xuống trái đất? Ai sẽ sống đủ nghèo để trở nên anh em của mọi tạo vật? Ai sẽ nói được như ngài: "Bình an và thiện hảo"?



Thứ Hai, 19 tháng 10, 2009

TỔNG HỢP LỄ MỪNG THỌ

Anh NGUYỄN TRỌNG ĐA mong có một tài liệu tổng hợp ! Xin các ACE khác tiếp tục bổ sung tài liệu A.ĐA đã sọan......{Phiên)
TỔNG HỢP NGÀY MỪNG THỌ QUÝ CHA QUÝ THẦY
VÀ MỪNG 50 NĂM NGÀY THÀNH LẬP
CHỦNG VIỆN PHANXICÔ
TẠI HỌC VIỆN PHANXICÔ THỦ ĐỨC
NGÀY 11-10-2009
 
 CHƯƠNG TRÌNH LỂ MỪNG THỌ
Xem ảnh toàn cảnh    http://cuuphansinh.multiply.com/photos/album/31/31

Nội dung công việc

Người
thựchiện
I. Đoàn rước Vinh danh Thượng thọ
(theo hướng dẫn của ban tổ chức từ phòng tiếp khách ra lễ đài)
Xem ảnh     http://cuuphansinh.multiply.com/photos/album/30/30
II. Giới thiệu danh sách các vị mừng thọ 2009
(trong lúc rước, nhạc nền vẫn trổi lên)
DANH SÁCH CÁC CHA CÁC THẦY  MỪNG THỌ
Xem ảnh các  cha các thầy http://cuuphansinh.multiply.com/photos/album/25/25?replies_read=15
1.Cha Augustinô Nguyễn Trinh Phượng, 94 tuổi
2.Thầy Tôma Huỳnh Thông, 93 tuổi
3.Thầy Philipphê Lê Văn Tâm, 92 tuổi 
4.Cha Benoit Trần Minh Phương, 91 tuổi
5.Cha Phêrô Baptiste Đỗ Long Bộ, 88 tuổi, RIP ngày 2-10-2009
6.Thầy Clement Nguyễn Văn Dung, 87 tuổi
7.Thầy Fidèle Lê Trọng Nhung, 85 tuổi
8.Cha Phaolô Nguyễn Văn Hồ, 84 tuổi
9.Thầy Benjamin Nguyễn Tất Pháp, 84 tuổi
10.Cha Gentil Trần Anh Thi, 83 tuổi
11.Thầy Giêrađô Trần Văn Liên, 82 tuổi
12.Cha Clement Trần Thế Minh, 81 tuổi
13.Thầy Gioan Maria Nguyễn Văn Đoài, 79 tuổi
14.Thầy Noel Trần Hữu Liên, 77 tuổi
15.Cha Đamianô Đoàn Văn Lữ, 75 tuổi
16.Thầy Carôlô Nguyễn Thành Triệu, 75 tuổi
17.Cha Matthêu Nguyễn Vinh Phúc, 74 tuổi
18.Cha Ignaxiô Ngô Đình Phán, 74 tuổi
19.Cha Anrê Trần Hữu Phương, 73 tuổi
20.Cha Pascal Nguyễn Ngọc Tỉnh, 73 tuổi
21.Cha Gioan Bosco Nguyễn Văn Đình, 72 tuổi
22.Cha Xaviô Nguyễn Chí Chức, 72 tuổi
23.Cha Ghiđô Maria Nguyễn Hồng Giáo, 72 tuổi
24. Cha Phi Khanh Vương Đình Khởi, 71 tuổi.


A. Thạch
Soeur Thảo

III. LỜI CHÚC MỪNG CỦA GIA ĐÌNH CỰU PHAN SINH
(Sau khi quý Cha , Quý Thầy an vị trên lễ đài)
MC chính
A. Thạch
a) Đại diện CPS
Kính thưa Cha Giám tỉnh,
Kính thưa quý khách,
Kính thưa quý Cha quý thầy,
Thưa quý Anh chị em trong đại gia đình Phan Sinh,
Hòa với niềm vui lớn lao của Dòng mừng 800 năm ngày thành lập, mừng 80 Tỉnh dòng có mặt trên quê hương Việt nam và đặc biệt hôm nay, mừng 50 năm ngày thành lập Chủng viện Phanxicô Thủ Đức, ngày có mặt của cộng đoàn Thủ đức, anh chị em Cựu Phan Sinh chúng con cũng hân hoan tổ chức lễ mừng thọ các Cha các thầy trên 70 tuổi hôm nay,
Chúng con kính mừng thọ 24 Cha và thầy, gồm 15 Cha và 9 thầy. Nếu tính thêm hai Cha đang ở nước ngòai là Cha Samuel Đình-hòe và Cha Etienne Tân, tổng cộng số vị được mừng thọ là 26 vị. Tuy nhiên, hôm nay vắng bóng cha Đỗ Long Bộ, vì cha qua đời ngày 2-10 vừa qua ở Nha Trang.
Kính thưa Quý Cha, Quý Thầy
Người xưa có câu “Thất thập cổ lai hy “ – Người 70 tuổi xưa nay đã là hiếm, nhưng Quý Cha, Qúy Thầy đang hiện diện cùng chúng con trong ngày mừng tuổi thọ hôm nay, có vị thì vừa bước qua tuổi 70, có vị thì đã vào tuổi 94.
Chúng con rất vui mừng được hội tụ về ngay chính tại ngôi trường thân yêu này, ngay từ chiếc nôi đầu, dẫn chúng con đến những ngày tháng tìm kiếm ơn gọi, để cùng chúc mừng tuổi thọ Quý Cha, quý Thầy đã một thời giáo dục, dậy dỗ anh em chúng con.
Từ tấm bé, khi xa rời mái ấm gia đình để đi theo một tiếng gọi Tu trì, chúng con cùng một lúc đã được đón nhận những tình cảm, mà nói theo ngôn từ hiện nay, được thừa hưởng  3 tình cảm trong 1 môi trường.
“Công Cha nghĩa mẹ ơn thầy
Nghĩ sao cho bỏ những ngày ấu thơ”.
Công Cha:
Chúng con nhớ những ngày tháng tu học tại chủng viện, hình ảnh người Cha, người Bố được biểu thị qua sự chăm sóc, dậy dỗ chúng con những điều hay lẽ phải. Chính sự nghiêm khắc của các Ngài đã giúp chúng con trưởng thành, lớn lên
Nghĩa Mẹ:
Những lúc trái gió trở trời, các Ngài như những người mẹ chăm sóc chúng con từ bữa ăn giấc ngủ, thuốc men. Những lúc vui đùa quá mạng rách cả áo quần đã được các Ngài may vá lại.
Ơn Thầy:
Là người Thầy trong môi trường giáo dục và tu đức, Các Ngài đã cho chúng con những kiến thức để làm hành trang bước vào đời.
Tuổi thơ của chúng con đã có người những thầy dạy cho chúng con những kiến thức đầu tiên, làm hành trang cho cánh diều mơ ước của chúng con bay cao, bay xa. Người thầy vẫn hằng ngày tận tụy đứng trên bục giảng, kiên nhẫn giảng giải cho lũ học trò còn non nớt. Không chỉ có vậy, những cậu học trò ngỗ nghịch còn được thầy uốn nắn, sửa răn. Các Cha, các  Thầy như con đò, chở từng thế hệ chủng sinh qua sông mải miết, không ngừng. Nhờ những hiểu biết góp nhặt được trên ghế nhà trường, chúng con tung bay không chút sợ hãi, sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, thử thách bằng sức trẻ, nghị lực và niềm đam mê.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhờ thầy khi xưa
Mừng tuổi thọ
Tề tựu cùng nhau dưới mái trường xưa, để tri ân công ơn dưỡng dục của quý Cha, quý Thầy, chúng con không khỏi ngậm ngùi khi thấy sức khỏe của các Ngài đang yếu dần với thời gian, nhưng chúng con cũng không thể không vui mừng, hạnh phúc khi còn nhìn được, đón nhận được ánh mắt, nụ cười đơn sơ hồn nhiên của các Ngài khi gặp lại lũ học trò nghịnh ngợm ngày xưa ấy.
Chúng con chỉ biết cầu xin Thiên Chúa luôn ban sức khỏe cho quý Cha, Qúy Thầy và kính chúc quý Cha, Quý Thầy luôn sống thọ, sống mãi cùng chúng con.
A. Kiên
b) Đại diện các chị CPS
Chị Hằng
(vợ anh Bắc BL)
c) Đại diện CPS Hải ngoại
Xem video  http://cuuphansinh.multiply.com/video/item/9/Chau_Lang

A. Lang
d) Đại diện các cháu thiếu nhi

(Con anh Nghiệm BMT)
IV. NGHI THỨC TẶNG QÙA – TRAO BÔNG
(MC xướng danh và đọc tiểu sử các vị mừng thọ)
Vài thống kê về các cha các thầy mừng thọ hôm nay:
Vị niên trưởng hiện nay của Tỉnh Dòng là Cha Âu Tinh Phượng, với 94 tuổi đời, và vị em út trong đợt mừng thọ này là Cha Phi khanh Vương Đình Khởi với 71 tuổi.
Người anh cả về khấn Dòng là thầy Tôma Thông, với 71 năm khấn Dòng, và vị có số năm khấn Dòng ít nhất là Cha Phi khanh Vương đình Khởi, với 47 năm khấn Dòng.
Niên trưởng trong hàng linh mục là Cha Benoit Phương với 61 năm linh mục, và trẻ nhất trong hàng linh mục là Cha Ignaxiô Phán với 38 năm linh mục.
Linh mục chịu chức ở tuổi trẻ nhất là các Cha Phaolô Hồ và Anrê Phương, với 28 tuổi đời, và linh mục chịu chức muộn nhất là Cha Ignxiô Phán với 36 tuổi đời. Tuy nhiên so với các linh mục trẻ của Học viện hiện nay, thì tuổi 36 là còn khá trẻ.
Đặc biệt có hai anh em cùng được mừng thọ hôm nay là Cha Benoit Phương và Cha Gentil Thi.
1.Cha Augustinô Nguyễn Trinh Phượng, 94 tuổi, niên trưởng Tỉnh Dòng hiện nay, 67 năm khấn Dòng, 60 năm linh mục, chịu chức linh mục lúc 34 tuổi, ở cộng đoàn Thủ Đức. Cha ít dạy ở chủng viện, nhưng hoạt động mạnh cho Phan sinh tại thế. Hiện nay, tuy sức khoẻ sút giảm, nhưng Cha vẫn tích cực làm việc, xứng đáng là người anh gương mẫu của Tỉnh dòng.
A. Thạch

2.Thầy Tôma Huỳnh Thông, 93 tuổi, 71 năm khấn Dòng, ở cộng đoàn Cư Thịnh, Nha Trang. Thầy từng là tài xế và y tá tại chủng viện Thủ Đức, và đã là Giám đốc bệnh viện Hansen Núi Sạn Nha Trang. Nay tuy sức khoẻ sút giảm, thầy vẫn hoạt động giúp người dân tộc ở Diên Khánh, Khánh Vĩnh, Cam Ranh thuộc tỉnh Khánh Hoà.
Soeur Thảo

3.Thầy Philipphê Lê Văn Tâm, 92 tuổi, 54 năm sống trong Dòng, ở cộng đoàn Vĩnh Phước, Nha Trang. Thầy đã dìu dắt tinh thần cho nhiều anh em CPS. Thầy trông trẻ hơn nhiều so với tuổi, có sức khoẻ rất tốt, nhất là bộ răng đẹp. Tạ ơn Chúa về hồng ân trẻ trung của Thầy.
A. Thạch

4.Cha Benoit Trần Minh Phương, 91 tuổi, 67 năm khấn Dòng, 61 năm linh mục, chịu chức lúc 30 tuổi, ở cộng đoàn Cầu Ông Lãnh. Ngài là anh ruột của Cha Gentil Trần Anh Thi; hai anh em cùng được mừng thọ hôm nay. Cha ít dạy ở chủng viện, vì đặc trách Phan sinh Tại thế miền Nha Trang và lập trường trung học Hưng Đạo ở Nha Trang. Cha cũng làm Cha xứ nhà thờ Đakao trong nhiều năm.
Soeur Thảo

5.Cha Phêrô Baptiste Đỗ Long Bộ, 88 tuổi, 66 năm khấn Dòng, 59 năm linh mục, chịu chức lúc 29 tuổi, ở cộng đoàn Vĩnh Phước, Nha Trang. Cha qua đời ngày 2-10-2009 tại Vĩnh Phước, Nha Trang, không kịp dự lễ Mừng thọ hôm nay. Cha từng làm giám sư nhà tập của Tỉnh Dòng, làm tuyên uý Thanh Sinh Công lâu năm trước năm 1975, và là trợ uý Phan Sinh Tại Thế miền Nha trang. Cha xứng danh là “ông già gân” vì Cha làm việc không mệt mỏi với Phan sinh Tại thế, nhưng nay phải nghỉ vì lý do sức khỏe. Chúng ta đặc biệt cầu nguyện cho cha sớm về Thiên đàng. RIP
A. Thạch

6.Thầy Clement Nguyễn Văn Dung, 87 tuổi, 65 năm khấn Dòng, ở cộng đoàn Thủ Đức. Thầy rất vui tính, từng là tài xế lâu năm ở chủng viện Thủ Đức, một đầu bếp tận tâm trước đây ở Du sinh, Đà Lạt, xứng danh là người phục vụ tận tuỵ mọi anh em.
Soeur Thảo

7.Thầy Fidèle Lê Trọng Nhung, 85 tuổi, 65 năm khấn Dòng, ở cộng đoàn Thủ Đức. Thầy từng là y tá lâu năm ở chủng viện. Với lối nói năng vui và hài hước, thầy để lại nhiều kỷ niệm đẹp cho anh em Cựu Phan Sinh. Hiện thầy phụ trách làng phong ở Tam Hiệp. Biên Hoà.
A. Thạch

8.Cha Phaolô Nguyễn Văn Hồ, 84 tuổi, 62 năm khấn Dòng, 56 năm linh mục, chịu chức lúc 28 tuổi (chịu chức trẻ tuổi nhất, cùng với Cha Anrê Phương, trong số các Cha mừng thọ hôm nay), ở cộng đoàn Du sinh, Đà Lạt. Cha từng là giáo sư và giám thị ở chủng viện. Cha rất vui vẻ, hiền hoà, với nụ cười dễ mến, không hề làm mất lòng ai.
Soeur Thảo

9.Thầy Benjamin Nguyễn Tất Pháp, 84 tuổi, 58 năm khấn Dòng, ở cộng đoàn Du Sinh Đà Lạt. Thầy phục vụ ở nhiều cộng đoàn, và là người mẹ lo cơm nước cho nhiều lớp nhà tập ở Nha Trang trước kia.
A. Thạch

10.Cha Gentil Trần Anh Thi, 83 tuổi, 58 năm khấn Dòng, 51 năm linh mục, chịu chức lúc 32 tuổi, ở cộng đoàn Đakao. Cha từng được Tỉnh Dòng phân công đặc trách Anh em Cựu Phan Sinh Việt nam. Cha là giáo sư và tổng giám thị lâu năm nhất tại chủng viện Thủ Đức. Cha có trí nhớ thật tốt, không hề quên một anh em Cựu Phan sinh nào, kể cả tên tục của họ lúc còn ở chủng viện.
Soeur Thảo

11.Thầy Giêrađô Trần Văn Liên, 82 tuổi, 24 năm khấn Dòng nhưng đã sống trong Dòng 53 năm, ở cộng đoàn Thủ Đức. Thầy là người đặc biệt, vì đi tu sau khi đã lập gia đình. Thầy sống ở chủng viện Thủ Đức lâu năm với công tác phụ trách nhà khách, và có công lớn trong việc may vá áo quần cho anh em.
A. Thạch

12.Cha Clement Trần Thế Minh, 81 tuổi, 58 năm khấn Dòng, 52 năm linh mục, chịu chức lúc 29 tuổi, ở cộng đoàn Cầu Ông Lãnh. Cha là người trẻ mãi không già, tóc vẫn còn đen lắm và vẫn lanh lẹ như ngày xưa. Cha từng là giáo sư tóan nhiều năm, tuy nghiêm khắc trong khi dạy, nhưng rất thương yêu học sinh. Cha cũng là người chơi đàn orgue và violon rất hay nữa.
Soeur Thảo

13.Thầy Gioan Maria Nguyễn Văn Đoài, 79 tuổi, 53 năm khấn Dòng, ở Cầu Ông Lãnh. Thầy phục vụ nhiều cộng đoàn. Tại Thủ Đức, thầy phụ trách phòng thánh và có duyên nói năng, nên nhiều anh em còn nhớ mãi những lời thầy khuyên nhủ trước đây.
A. Thạch

14.Thầy Noel Trần Hữu Liên, 77 tuổi, 58 năm khấn Dòng, ở cộng đoàn Đồng Dài, Nha Trang. Tuy người thầy nhỏ bé, song thầy làm việc chăm chỉ, không hề biết mệt. Một số anh em thường nhắc đến công ơn của thầy đối với họ.
Soeur Thảo

15.Cha Đamianô Đoàn Văn Lữ, 75 tuổi, 48 năm khấn Dòng, 42 năm linh mục, chịu chức lúc 33 tuổi, ở cộng đoàn Thanh Hải, Nha Trang, là linh mục xuất thân đầu tiên của chủng viện Thủ Đức, từng là phụ trách thân thương của các em ở Ký túc xá Nha Trang, hiện sức khỏe có phần sút giảm, nhưng Cha rất chịu khó viết các bài chia sẻ sâu sắc với anh em trẻ trong Tỉnh Dòng.
A. Thạch

16.Thầy Carôlô Nguyễn Thành Triệu, 75 tuổi, 52 năm khấn Dòng, ở cộng đoàn Bình Gĩa, Bà Rịa Vũng Tàu, thầy từng là tài xế nhiều năm ở chủng viện, một người vui vẻ với nụ cười luôn nở trên môi. Thầy luôn động viên cổ vũ các anh em chủng sinh, khi thầy chở anh em đi đá bóng hoặc chơi bóng chuyền với các chủng viện bạn.
Soeur Thảo

17.Cha Matthêu Nguyễn Vinh Phúc, 74 tuổi, 51 năm khấn Dòng, 44 năm linh mục, chịu chức lúc 30 tuổi, ở cộng đoàn Vĩnh Phước, Nha Trang, là giáo sư lâu năm ở chủng viện. Bề ngoài trông Cha khá nghiêm khắc, nhưng Cha luôn thương và thăm hỏi các chủng sinh học trò cũ của Cha. Cha khá nổi tiếng hiện nay ở tỉnh Khánh Hòa, vì Cha đã hoạt động lâu năm trong Ủy ban Đoàn kết công giáo tỉnh Khánh Hòa.
A. Thạch
Soeur Thảo

18.Cha Ignaxiô Ngô Đình Phán, 74 tuổi, 41 năm khấn Dòng, 38 năm linh mục, chịu chức lúc 36 tuổi, ở cộng đoàn Thủ Đức. Cha là người chịu chức muộn nhất, ở tuổi 36, trong số các vị mừng thọ hôm nay. Cha chuyển qua Dòng cũng lớn tuổi, nên đã dẫn anh em chủng sinh đi dạo chiều thứ năm nhiều lần. Cha đã là Phó Giám tỉnh, từng là thành viên Ủy ban nhân dân thành phố Hồ Chí Minh, và hiện là là Giám đốc công ty Xi Mạ Phan Sinh.
Soeur Thảo

19.Cha Anrê Trần Hữu Phương, 73 tuổi, 51 năm khấn Dòng, 45 năm linh mục, chịu chức lúc 28 tuổi (chịu chức trẻ tuổi nhất cùng với Cha Phaolô Hồ), ở cộng đoàn Thủ Đức. Cha là giáo sư chủng viện nhiều năm, và vinh dự là vị giám đốc cuối cùng của Chủng viện Thủ Đức. Cha có nhiều sáng kiến cho việc học hành và tu đức của chủng sinh. Ơn Chúa thương Cha rất nhiều, và ban cho Cha sức khỏe sống thọ sau tai nạn dừa rơi trúng đầu. Đối với CPS, Cha có nhiều tình cảm, viết bài cho anh em, trong đó có câu nói nổi tiếng, là so sánh anh em như “chim Cha, chim mẹ, chim con bay về”.
A. Thạch

20.Cha Pascal Nguyễn Ngọc Tỉnh, 73 tuổi, 50 năm khấn Dòng, 43 năm linh mục, chịu chức lúc 30 tuổi, ở cộng đoàn Đakao. Từng là giáo sư chủng viện và phụ trách Đệ tử viện Đệ nhị cấp ở Nha Trang. Cha tham gia nhóm Các Giờ Kinh Phụng Vụ ngay từ thời đầu, và hiện là đại diện của nhóm này, và nhóm có nhiều công trình dịch thuật quý giá cho Giáo hội Việt Nam, nổi bật nhất là sách Kinh thánh. Một số anh em là học trò cũ của Cha luôn nhắc đến Cha với lòng tri ân và tình yêu mến chân thành.
Soeur Thảo

21.Cha Gioan Bosco Nguyễn Văn Đình, 72 tuổi, 48 năm khấn Dòng, 42 năm linh mục, chịu chức lúc 30 tuổi, ở cộng đoàn Cù Lao Giêng, An Giang. Cha là người trẻ tuổi nhất trong đợt mừng thọ này. Cha từng là giáo sư chủng viện, nổi tiếng với tính tình hiền lành, ăn nói nhẹ nhàng, thương mến chủng sinh. Cha là phụ trách nhiều năm của Tu viện Thủ Đức, nhiều lần cho phép và chào đón anh em về đây ngày Giỗ Tổ 4-10. Anh em xin cám ơn Cha.
A. Thạch

22.Cha Xaviô Nguyễn Chí Chức, 72 tuổi, 48 năm khấn Dòng, 42 năm linh mục, chịu chức lúc 30 tuổi, ở cộng đoàn Bình Gĩa, Bà Rịa Vũng Tàu. Thời còn là chủng sinh lớn, Cha đã là người đánh nhịp cho cộng đòan hát trong nhà nguyện. Khi là giáo sư chủng viện, Cha thích tham gia chơi thể thao với anh em mỗi buổi chiều. Chúa cho Cha thích làm người phục vụ, nên ở đâu cũng thấy Cha là bề trên của tu viện. Chúc Cha nhiểu sức khỏe để tiếp tục phục vụ như thế.
Soeur Thảo

23.Cha Ghiđô Maria Nguyễn Hồng Giáo, 72 tuổi, 48 năm khấn Dòng, 41 năm linh mục, chịu chức lúc 31 tuổi, ở cộng đoàn Thủ Đức. Cha là người có nhiều cái nhất: là một trong ba người trẻ nhất trong đợt mừng thọ hôm nay, thuộc lớp lớn nhất của chủng viện Thủ Đức năm 1959, là giám tỉnh đầu tiên của Tỉnh Dòng Phanxicô Việt Nam, là cây bút nổi tiếng nhất của Tỉnh Dòng. Đối với Cựu Phan sinh, Cha đã thương mến, nâng đỡ, trợ giúp, nhất là trong thời kỳ đầu của hội chúng con. Anh em xin hết lòng tri ân Cha, và cảm phục Cha.
A. Thạch

24. Cha Phi Khanh Vương Đình Khởi, vừa lên tuổi 71; 47 năm khấn Dòng, 40 năm linh mục, chịu chức lúc 30 tuổi, ở cộng đoàn Thủ Đức. Cha là “em út” trong số các Cha các thầy mừng thọ hôm nay; là Giám tỉnh thứ ba của Tỉnh Dòng. Tuy là người trẻ tuổi, nhưng Cha đã là giám sư ở Học viện Du Sinh, cho các lớp trung niên, như lớp của Cha Sĩ, Thịnh, Ban, Thanh Minh, Phúc, Văn Quý, Xuân Quý; lớp của Cha Hải, Chúc, Có, Ngọc, Tín, Thanh, Thảo; lớp của Cha đương kim Giám tỉnh Long, Bình Hoa, Hiếu. Cha là người khá nổi tiếng, vì Cha viết lách nhiều và có công lao trong việc viết Hiến chương của các Hội Dòng Mến Thánh Giá. Đối với anh em Cựu Phan Sinh chúng con, Cha dành nhiều tình cảm ưu ái, khuyến khích, nâng đỡ, nhất là khi Cha đang là Giám tỉnh. Cha có câu nói nổi tiếng làm chúng con vui mừng phấn khởi và tự hào: “Trong các Tỉnh Dòng Phanxicô trên thế giới, chỉ có ở Việt Nam có hội anh em Cựu Phan Sinh mà thôi”. Chúng con xin cảm mến và tri ân Cha.
Soeur Thảo

Hai Cha ở nước ngoài: 
25.Cha Samuel Trương Đình Hoè, 85 tuổi, 56 năm khấn Dòng, 51 năm linh mục, chịu chức lúc 34 tuổi, ở Paris, Pháp. Cha là giáo sư  nhiều năm và làm giám đốc chủng viện Thủ Đức. Cha cũng là thi sĩ nổi tiếng, uyên thâm về văn hoá Việt Nam, và đã dạy đại học nhiều năm ở Pháp. Hiện Cha đã nghỉ hưu ở Paris, Pháp.
A. Thạch

26.Cha Etienne Nguyễn Mạnh Tân, 79 tuổi, 58 năm khấn Dòng, 52 năm linh mục, chịu chức lúc 27 tuổi, hiện ở California, Mỹ. Cha từng là tổng giám thị nhiều năm ở chủng viện, và là giáo sư nhiệt tình. Cha rất quan tâm đến hội Cựu Phan sinh, và Cha đang phụ trách anh em Cựu Phan Sinh hải ngoại.
Soeur Thảo

V. ĐÁP TỪ CỦA ĐẠI DIỆN CÁC VỊ MỪNG THỌ

Cha Phượng
VI. PHÁT BIỂU CỦA ĐẠI DIỆN CỘNG ĐOÀN THỦ ĐỨC

Cha T. Dũng
VII. PHÁT BIỂU CỦA CHA GIÁM TỈNH
Xem video     http://cuuphansinh.multiply.com/video/item/11/11

Cha Long
VIII. THÁNH LỄ TẠ ƠN

ÂN SỦNG VÀ NGUỒN CỘI:
Thủ Đức 50 Năm – Mừng Thọ

Cha Giám tỉnh P.X. Vũ Phan Long giảng lễ

Ngược dòng thời gian 800 năm, và 1-2 năm trước nữa, tại Assisi, chúng ta gặp Phanxicô con nhà Bênađônê đang trăn trở đi tìm ý Chúa. Một hôm, vào Nhà nguyện Thánh  Đamianô, một Nhà nguyện nhỏ bé hoang tàn, chìm trong cánh đồng Umbria, đến trước tượng Thánh giá, ngài đã thưa: “Lạy Thiên Chúa tối cao và vinh hiển, xin chiếu sáng cõi lòng tăm tối của con. Xin ban cho con đức tin ngay thẳng, đức cậy vững vàng và đức mến hoàn hảo. Lạy Chúa, xin ban cho con được sự tinh tế và ơn hiểu biết, để thi hành huấn lệnh thánh thiện và chân thật của Chúa”.
“Cõi lòng tăm tối” mà Phanxicô nói đến là tình trạng mù lòa, không nhìn ra cả phẩm giá vô song lẫn sự nhỏ bé khôn tả của mình. “Cõi lòng tăm tối” ấy còn là thế giới mờ đục của sự dữ đang ở trong trái tim mình. Và “cõi lòng tăm tối” cũng là tình trạng không biết đâu là đường phải theo để đáp trả lại tiếng Thiên Chúa gọi. Chính “Thiên Chúa, là Đức Chúa tối cao và vinh hiển” đã giúp “cõi lòng tăm tối” của Phanxicô khám phá ra rằng “huấn lệnh thánh thiện và chân thật của Chúa” nằm trong Phúc Âm. Thế là ngài đã ra sức khơi lại mạch suối PÂ, để cho nước nguồn Lời Chúa lại tuôn chảy dào dạt, và cùng với các anh tiên khởi như Bênađô Quintavalê, Phêrô Catani, Êgiđiô, Lêô, Ruphinô…, ngài uống thỏa thuê nơi nguồn suối đó, tâm hồn nên trong sáng như nước nguồn. Chính “Đức Chúa tối cao và vinh hiển” đã giúp Phanxicô tạo ra cách sống mới cho một nhóm anh em. Các bài giảng thuyết của Phanxicô và anh em tiên khởi xoáy vào một vấn đề chủ yếu: quan hệ giữa loài người với nhau.
Phanxicô tố giác các xung đột, ngài kêu gọi sống hòa bình. Kết án bạo lực, rất hợp lý,  nhưng nếu chỉ tâm đắc với những lời kết án của mình, thì rất có thể kẻ kết án đang ấp ủ một thứ bạo lực nội tâm. Để có thể rao giảng hòa bình, Phanxicô đã phải rất thấm chân lý, một chân lý như một nỗi ám ảnh khôn nguôi: Nơi Con Một của Người là Đức Giêsu, Thiên Chúa đã đi tìm kẻ lạc đường, kẻ tội lỗi, kẻ bị khai trừ; Người đến ở với kẻ xa nhất, trở nên bạn của họ, và ngồi ăn chung với họ; Người muốn giao hòa với họ. Và Phanxicô làm cho anh em cũng rất thấm chân lý đó để cùng với họ diễn tả xác tín đó qua một cách đối xử, qua một cuộc sống dấn thân, qua một tình nghĩa bạn bè, một sự đồng cảm giữa những anh em.
Cũng vẫn là “Đức Chúa tối cao và vinh hiển” đã giúp Phanxicô khám phá ra cách ra đi thi hành sứ mạng trong nghèo khó. Theo vết chân Đức Kitô nghèo khó không nhà không cửa, Phanxicô tung anh em đi khắp nơi “như những khách lạ và lữ hành”; không tìm  thống trị như các “quý nhân, đại nhân” (majores), anh em sống đời thứ dân, lao động tay chân, sống thân phận “hèn mọn” (minores), vâng phục mọi người, chấp nhận địa vị thấp kém và loại công việc bị khinh miệt. Vấn đề không phải là hãm mình phạt xác để lập công. Vấn đề là noi gương khó nghèo của “siêu mẫu” Kitô Giêsu. Và nghịch lý đã xảy, sự nghèo khó này đã đưa Phanxicô và anh em đến sự trẻ trung, tự do, thanh thoát và hân hoan cao độ, khi sống giữa những người thấp kém cùng khổ nhất, cũng như khi ở giữa những bậc vị vọng giàu sang nhất.
Đã có một con kênh do thời gian và sự góp tay của nhiều người tạo ra trong vòng 800 năm nay để đưa tinh thần Phan sinh đi khắp thế giới. Con kênh này không thẳng và không to rộng khắp nơi, nhưng nhờ thế nó ghi giữ các kỷ niệm, khi đi qua các thời buổi mò mẫm, các khủng hoảng, cũng như những giai đoạn ổn định và phát triển. Con kênh này vẫn tuôn chảy; các vị thánh phan sinh vẫn liên tục xuất hiện như là những cột cây số đánh dấu các đoạn đường đã qua và xác định hướng tiến tới. Sau 720 năm, con kênh Phan sinh đã chảy đến đất nước Việt Nam. Những tên tuổi đặt nền móng cho đời sống Phan sinh Việt Nam lần lượt xuất hiện: Đức Cha Colomban Dreyer, một anh em phan sinh thuộc Tỉnh Dòng Paris, là Khâm sứ Tòa Thánh tại Đông Dương; cha Ange-Marie Hiral, Giám Tỉnh TD Paris; và Đấng sáng lập Tỉnh Dòng AEHM VN tương lai, cha Maurice Bertin. Thế rồi Chi Tỉnh AEHM VN trực thuộc Tỉnh Dòng Paris đã ra đời: những tên tuổi ngoại quốc như Hugolin Lemesre, Jean-Marie Couden, Joseph Vermeulen, Jean-Bernard và Léonard Ramon đến làm nền, rồi mờ nhạt dần để các tên Việt xuất hiện ngày thêm rõ nét: một G.B. Lưu Văn Thái, một Bonaventura Trần Văn Mân, Pascal Nguyễn Văn Lụy, Luy Nguyễn Bình Yên, Gabriel Nguyễn Văn Hoa, …, rồi Pacifique Nguyễn Bình An, Agnello Vũ Văn Đình, PB. Đỗ Long Bộ…, những cái tên biết nói, những cái tên giới thiệu một dung mạo, ghi lại một giọng cười, tiết lộ một phong cách …, để rồi sau 40 năm – đúng một thế hệ Kinh Thánh –, Chi Tỉnh thành Hạt Dòng. Rồi tốc độ thêm nhanh: 20 năm sau, Hạt Dòng trở thành Tỉnh Dòng, và lại 20 năm nữa, tất cả các anh em đã qua đời hay còn đang sống, cả các anh được chúc thọ hôm nay, đã góp phần xây nên Tỉnh Dòng AEHM VN hôm nay, vào thời điểm 2009 này.
Riêng Nhà Thủ Đức, cho 50 năm thành lập, anh em phải kể ra: cha Marie-Antoine Trần Phổ, giám đốc Chủng viện mà chú nào cũng ngán; cha PHANXICÔ Nguyễn Thế Kỷ, giáo sư Anh văn, qua đời vì tai nạn xe, khi mới 39 tuổi; cha Emmanuel Nguyễn Văn Thứ, học Kinh Thánh mà lại dạy địa lý lớp 5 và làm giám thị, để rồi chết vì mìn khi chưa có dịp dạy chuyên môn; thầy Ange Nguyễn Sĩ Thư, lo nhà cơm các chú, hay dúi vào tay chú này chú kia một quả chuối; thầy Didace Nguyễn Văn Thay, phụ trách bếp chung không bao giờ thiếu tiếng cười dòn; cha Anphong Trần Phước Đức, một thời làm quản lý khét tiếng nhanh tay trừ tiền của các chú; cha Bernard Dương Liên Mỹ, chân thấp chân cao, đi dạy Pháp văn và La văn cho lớp 6; cha Dominique Nguyễn Xuân Bá, sau này là Giám Đốc, có một kiểu hút thuốc lá đặc biệt; cha Michel Trần Thế Luân, dạy giáo lý, có một cái áo dòng với một vết mực giữa ngực được giữ rất lâu; cha Paul Joseph Baillie, giám thị duy nhất được chủng sinh yêu quý; cha Daniel Nguyễn Thăng Cao, giáo sư Pháp văn, hay cho học sinh ăn kẹo để đỡ ngủ trong lớp… Đó là chỉ kể tên một số anh đã về với Chúa. Và cả các anh được chúc thọ hôm nay. Lẽ ra phải kể đến từng chủng sinh một, người thì chăm chỉ học hành, người thì thích chơi hơn học, người thì hiền lành, người thì chỉ tìm sáng kiến để “quậy”; nhưng như thế thì sẽ không chấm dứt được các chia sẻ này!
Các anh đã qua đi giống như những khối đá sắc màu và dáng vẻ khác nhau, nhưng ghép với nhau, đã xây nên tòa nhà Tỉnh Dòng và Tu viện Thủ Đức hôm nay với những đường nét riêng; các anh cũng giống như những nốt nhạc khác nhau, nhưng liên kết với nhau, đã tạo nên một giai điệu, một bản tổng phổ độc đáo. Chúng ta phải tự hỏi: Phần chúng ta, những người còn bước đi trên mặt đất này, chúng ta đang kết nối với anh em đi trước và với nhau thế nào, chúng ta đang góp phần nào để làm cho tòa nhà Phan sinh VN không mất đi những đường nét riêng của nó, mà lại xinh đẹp hơn, làm cho bản giao hưởng không mất đi nét đặc trưng của nó mà lại duyên dáng hơn? Tám mươi năm, hai thế hệ Kinh Thánh, là hai thế hệ phong phú. Anh em trên thế giới nhìn đến Gia Đình Phan Sinh Việt Nam đều trầm trồ, vì con số đông, con số trẻ. Hẳn là con kênh Phan sinh đi qua Việt Nam hẳn không hung hãn tàn phá như một cơn lũ dữ. Nhưng có hứa hẹn tuôn chảy chan hòa sức sống lâu dài chăng? Hay đang gặp nguy cơ trở thành những con lạch mà muốn làm con sông, nhưng đi xa dần, và khô cạn dần? Hoặc có khi đe dọa trở thành ao tù nước đọng? Tùy từng cá nhân anh em, và tùy mỗi cộng đoàn.
Hôm nay, chúng ta tạ ơn Chúa Cha giàu lòng thương xót đã thương ban cho chúng ta ơn kêu gọi làm Kitô hữu và Phan sinh Việt Nam. Để đi tới, thiển nghĩ dựa vào kinh nghiệm của cha thánh Phanxicô, chúng ta cần phải xin năm điều ngài đã xin ngay khi bắt đầu cuộc đời hoán cải, và hẳn là ngài đã xin suốt đời: “đức tin ngay thẳng, đức cậy vững vàng, đức mến hoàn hảo, sự tinh tế và ơn hiểu biết”. Với “đức tin ngay thẳng”, chúng ta vượt qua được chuyện bề ngoài để khám phá ra trong mọi sự chính Thiên Chúa Tình Yêu đang hiện diện. Với “đức cậy vững vàng”, ta chắc chắn rằng tương lai tuyệt đối, là sự sống và hạnh phúc viên mãn, được dành cho những người Thiên Chúa yêu thương. Với “đức mến hoàn hảo”, ta nhận ra và đón nhận tình yêu say mê của Thiên Chúa đối với mình và ra sức đáp trả. Với “sự tinh tế và ơn hiểu biết”, ta như đã cảm nếm được niềm hạnh phúc mai sau, để không quay cuồng vì một thành công hay chao đảo vì một thất bại.
     Và hẹn gặp lại nhau trong tương lai, với nhiều răng giả hơn, ít tóc hơn, nhiều nếp nhăn chân chim nơi khóe mắt khóe miệng hơn, ít số anh em hiện diện hôm nay hơn, nhưng nhiều con nhiều cháu hơn… Vào dịp nào? 60 hay 70 năm Thủ Đức? 90 hay 100 năm Tỉnh Dòng? Dù thế nào, với tất cả các ơn Chúa, chúng ta giúp nhau tha thiết “thi hành huấn lệnh thánh thiện và chân thật của Chúa



IX. LỜI CÁM ƠN SAU THÁNH LỄ
Kính thưa Cha Giám tỉnh.
Kính Thưa Quý Cha Bề Trên, Quý Cha, Quý Tu sĩ nam nữ, Quý vị khách mời.
Trước tiên chúng con xin cám ơn Cha Giám tỉnh, Quý Cha Bề Trên đã tạo điều kiện, cho phép, động viên đề cho anh chị em chúng con có được ngày họp mừng tuổi thọ Quý Cha Quý Thầy. Hơn thế nữa, các ngài cũng đã nhận lời mời, về cùng tham dự chung niềm vui của chúng con giữa bao bận rộn của công việc, hy sinh thời giờ quý báu để hiện diện trong buổi lễ hôm nay.
Kính thưa 24 Quý Cha, Quý Thầy mừng Thọ.
Thật là một niềm hạnh phúc vô cùng lớn lao đối với anh chị em CPS khi được trở về lại chính ngôi trường xưa, được nhìn lại được khuôn mặt kính yêu của Quý Cha Quý Thầy đã một thời dưỡng nuôi, dậy dỗ anh em CPS chúng con, mặc dù với tuổi đời  chồng chất nhưng luôn rạng rỡ trên từng khuôn mặt niềm vui, sức sống tràn trề.
Sự hiện diện của quý Cha, quý Thầy đã một lần nữa thể hiện lòng yêu thương ưu ái của những người Cha, người Thầy, người Mẹ danh cho chúng con từ những ngày thơ bé đến nay. Chúng con xin tri ân và cảm tạ.
Niềm vui được nhân ba khi hôm nay, ngoài việc mừng tuổi thọ 24 Cha, Thầy, chúng con được về mừng Lễ Cha Thánh, mừng kỷ niệm 50 năm thành lập Cộng đoàn Thủ đức. Chúng con chỉ biết hiệp lòng dâng lên Thiên Chúa, qua lời cầu bầu của Cha Thánh Phanxicô, những lời nguyện cầu cho Quý Cha, Quý Tu sĩ trong cộng đoàn Thủ Đức, trong Tỉnh dòng Phan sinh Việt nam và đặc biệt cho Các Cha, Thầy thượng thọ.
Thưa Anh chị em CPS Việt nam cũng như Hải ngoại,
Đáp lời mời gọi của Ban tổ chức, chúng tôi đã đón nhận được những tình cảm thân thương, nồng nhiệt, những cánh tay vươn dài, sự góp sức nhiệt tình, yêu thương đề cho buổi lễ được tổ chức thành công tốt đẹp. Xin chân thành cám ơn các anh, các chị và gia đình.
Trước khi dứt lời, một lần nữa đại diện ban Tổ chức, con xin chân thành cám ơn Cha Giám Tỉnh, Quý Cha Bề Trên, Quý Cha, Quý Tu sĩ, Quý khách mời và anh chị em CPS Việt nam cũng như Hải ngoại. Nguyện xin Thiên Chúa tuôn đổ hồng ân của Ngài trên đại Gia đình Phan sinh chúng ta.
A. Phiên
                                                              
 CÁC TIẾT MỤC VĂN NGHỆ TỪ 13g30’ CHIỀU 11-10:
Xem  ảnh      http://cuuphansinh.multiply.com/photos/album/32/32
Xem video      http://cuuphansinh.multiply.com/video/item/7/7


1.
2.
3.
4.
5.
6.
7.
8.
9.
                                                          
MỪNG NĂM MƯƠI NĂM CHỦNG VIỆN THỦ ĐỨC
                                  1959 – 2009
 Vào năm, năm chín Dòng ta
Di dời chủng viện từ nhà Nha Trang
Đi vào Thủ Đức lập Dòng
Nhà xây vừa mới tạm xong, bộn bề
Chủng sinh lần lượt kéo về
Bắt đầu khóa mới chỉnh tề hẳn hoi
Trải qua mười sáu năm trời.
Được phần ổn định vào thời sơ khai
Thế nhưng chẳng được lâu dài
Chiến tranh bùng nổ đêm ngày bất an
Dồn dã khói lửa lan tràn
Sống trong lo sợ, dưới làn đạn bom
Đến năm một chín bảy lăm
Chiến tranh kết liễu, qua cơn hãi hùng
Ngôi nhà lại bị trưng dùng
Giờ đây chủng viện tạm ngừng, ra đi
Nhường cho tổ nấm duy trì
Hai mươi năm trọn, sau khi thu hồi
Sửa sang lát gạch quét vôi
Để cho học viện, có nơi học hành
Tạ ơn Thiên Chúa nhân lành
Năm mươi năm trọn được bình an luôn
Biết rằng sóng gió dập dồn
Nhưng nhà vẫn được bảo tồn êm xuôi
Giờ đây học viện thu hồi
Tiếp tục xây dựng hai ngôi nhà lầu
Một ngôi sát cuối phía sau
Làm nơi tĩnh nguyện, nhu cầu hồi Linh
Ngôi nhà phía trước tiền đình
Ưu tiên đào tạo khấn sinh lâu dài
Trở nên những vị anh tài
Để rồi xây dựng tương lai Tỉnh Dòng
Tạ ơn Thiên Chúa quan phòng
Giữ gìn chủng viện suốt trong mọi thời
Năm nay mừng tuổi năm mươi
Nhớ ơn các đấng xưa rồi khai sinh
Công lao quý vị đàn anh
Cha ông thuở trước tận tình đắp xây
Chúng con dừng lại nơi đây
Để cùng vái tạ, tỏ bày biết ơn.
 Thầy Gérard Trần Văn Liên

                                                        
Lược ghi ngày Mừng thọ
Cơn bão số 10 đã khiến thời tiết ngày CN 11/10/2009 u ám và mưa dầm,vậy mà vẫn không ngăn cản được những cánh chim CPS từ khắp nơi trở về Tổ Ấm, chủng viện Phanxicô, để kỉ niệm 50 năm ngày thành lập và dự Lễ Mừng Thọ các cha các thầy trong Tỉnh Dòng.
           Lễ đài được che bằng một chiếc dù to, đầy mầu sắc, sân khấu được trang hoàng lộng lẫy với gam màu đỏ, trông thật hoành tráng. Dù cơn mưa vẫn rời, anh em CPS từ các nơi vẫn "về lại ngôi trường xưa", có đoàn đến từ hôm qua, có đoàn vượt hàng trăm cây số ban đêm để kịp về trường. Anh chị Châu Lang đã từ nửa vòng trái đất, đại diện các anh chị em CPS hải ngoại, cũng kịp về mưng thọ .Những cái bắt tay thân tình của lớp bạn học ngày xưa, ngoảnh nhìn lại hôm nay, đứa nào tóc cũng điểm bạc, có chút phong trần theo thời gian...Bao kí ức ùa về, bao lời thăm hỏi....Đúng 9 g sáng, đoàn rước bắt đầu, trống cờ, các cháu bé mặc tu phục, các CPS mặc áo dài,các chị CPS Đắc Lắc mặc y phục sắc tộc và đoàn tung hoa...rước các cha các thầy vào lễ đài. Quang cảnh lúc này rộn lên tiếng nhạc "chúc thọ quý Cha, quý Thầy" và tiếng vỗ tay của đàn con cháu CPS mừng các ông Nội, ông Cố. Nhìn các cha thầy nở nụ cười bước lên lễ đài, nhiều anh chị em không cầm được nước mắt. Tiếp đến là những lời phát biểu của đại diện các CPS trong nước, ngoài nước, các dâu CPS và các cháu CPS thế hệ F1, F2...Tất cả đều nhắc nhở công ơn quý Cha, quý Thầy, bằng nhiều hình thức, đã hình thành và giáo dục chúng ta thành người :"Công cha, nghĩa mẹ, chữ Thầy"..Những bó hoa, những món quà được con cháu trao tặng đến quý ông nội, ông cố...mang nặng tấm lòng của gia đình CPS VN. Lễ Mừng Thọ được kết thúc bằng thánh lễ Đồng Tế và bữa ăn Buffet linh đình. Buổi chiều là chương trình Văn Nghệ cây nhà lá vườn, nhưng vẫn không kém phần đặc sắc.
                16g chiều cùng ngày, mưa vẫn rơi, ác đoàn tạm biệt nhau trong nuối tiếc, hẹn nhau năm sau. Một ngày khó quên trong lòng mỗi gia đình CPS
 NST ghi vội


Kim Khánh CV Phanxicô Thủ Đức

Chủ Nhật 11/10/2009, Cộng đoàn Thủ Đức mừng 50 năm ngày thành lập Chủng viện (1959-2009). Nhân dịp này, gia đình Cựu Phan Sinh VN cũng kết hợp với lễ chúc thọ các cha các thầy U 70 trong Tỉnh Dòng. Hiện diện trong ngày lễ có đông đảo các anh em trong Dòng, các ân nhân của nhà Thủ đức và các thành viên thuộc gia đình CPS từ nhiều nơi: Đắc Lắc, Bảo Lộc, Đồng Nai, Bình Giả, Sài Gòn, Thủ Đức và đặc biệt một số đại diện đến từ hải ngoại.
Nghi thức chúc thọ bắt đầu vào lúc 09.30. Đoàn CPS trong bộ đồng phục áo dài truyền thống, cùng với các thiếu nhi là những con cháu của các anh chị cựu, tung hoa và rước các bậc cao niên tiến lên khán đài.
Anh Giám Tỉnh đã chủ sự Thánh lễ cùng với nhiều Linh mục trong Dòng và một số linh mục cựu chủng sinh nay đang phục vụ tại các giáo phận ở VN. Trong bài giảng, Anh Giám Tỉnh đã tóm tắt cuộc đời cha thánh Phanxicô, lịch sử Hội Dòng và Tình Dòng; đồng thời cũng không quên nhắc đến tên tuổi và công trạng của các cha các thầy đã vất vả đóng góp công sức xây dựng Tỉnh Dòng. Anh cũng gợi lên một số câu hỏi mời gọi anh em suy tư về trách nhiệm của mỗi người đối với Tỉnh Dòng trong tương lai. Cuối Thánh lễ, với một chút dí dỏm, Anh cựu Giám tỉnh Phi Khanh cũng dâng lời tạ ơn Thiên Chúa đã cho anh được làm người Phan Sinh, đã ban cho có Dòng Nhất, Dòng Nhì và Dòng Ba; đặc biệt là Người đã ban cho Tỉnh Dòng có các anh, các chị và các cháu CPS…
Thánh lễ kết thúc lúc 11giờ 15 và sau đó là Buffet. Mọi người có dịp ngồi gần bên nhau để hàn huyên tâm sự, ôn lại những kỷ niệm xa xưa nơi mái trường chủng viện. Lúc 13.30 là chương trình giao lưu văn nghệ do anh em Học Viện Thủ Đức kết hợp với gia đình CPS tổ chức.
16.00 là lúc mọi người chia tay, hẹn một ngày chúng ta lại gặp nhau. Những cánh tay vẫy
chào huynh đệ … và trời cũng sụt sùi đổ mưa.
 Văn Đề
                                                                 
 NĂM MƯƠI NĂM ÂN SỦNG VÀ HIẾU ĐẠO

Có khoảng không làm ta lưu luyến
Khối tình thân làm no thoả cõi lòng
Ta nhỏ quá trong bể trời ân sủng
Nói sao vừa câu hiếu đạo người ơi!

Tháng mười Sài gòn, khoảng sân Học viện như lưu luyến chút nắng nhẹ còn đọng lại qua hàng cây kẽ lá. Trời mưa dầm rả rích, vì cơn bão đâu đó vô tình ghé qua. Thời gian như trôi chậm lại cho ân tình giữa người với người như xích lại gần nhau hơn.
Như một cái hẹn của tình yêu và ân sủng, những ngày này, không gian Học viện và Tu viện Thủ Đức như thêm ấm áp và tươi tắn hẳn lên. Vẫn còn nối dài trong thời gian của bế mạc năm thánh Phan Sinh, tám trăm năm Hội Dòng và tám mươi năm khai sinh Tỉnh Dòng Việt Nam, hôm nay cộng đoàn Thủ Đức tiếp liên dòng chảy của ân sủng khi mừng sinh nhật bước vào tuổi năm mươi; và anh chị em Cựu Phan sinh đã tổ chức và trang hoàng thật long trọng và hoành tráng.
Sáng nay, (11/10/2009), không gian cộng đoàn trở nên náo nhiệt với màu sắc của cờ hoa và sự tề tựu của nhiều thành viên trong đại gia đình Phan Sinh Việt Nam. Họ từ muôn phương trở về mái nhà xưa mang theo biết bao hoa trái và niềm hy vọng trên đường lữ hành. Mặc cho trời mưa, những cái bắt tay, những lời thăm hỏi, những hồi tưởng bao kỷ niệm xưa dưới mái trường Phan Sinh, tất cả đã làm ấm áp và sống dậy tình cảm giữa thầy- trò, cha- con, anh- em. Lời ca bất chợt nào đó “Hồng ân Chúa như mưa như ưa…” như đã làm cho bầu khí bỗng chốc ấm hẳn lên.
Đã từ lâu, ngày giỗ tổ đã trở thành truyền thống của anh chị em Cựu Phan sinh. Họ như những cánh chim bay muôn phương để rồi cùng tề tựu về mái trường xưa với đông đúc lũ cháu đàn con. Những vị thầy, người cha năm xưa, hôm nay được trân trọng và thân thương xướng lên với các danh xưng ông nội, ông ngoại, ông cố. Một đại gia đình còn hơn cả “tứ đại đồng đường”. Mọi người được nối kết với nhau nhờ sự lưu chuyển tinh thần và gia bảo thiêng liêng của vị thánh nghèo.
Cộng đoàn Thủ Đức nay bước vào tuổi ngũ tuần với biết bao hoa trái của tình yêu. Năm mươi năm, một chặng đường để những người hôm nay có dịp hồi niệm lại những quà tặng của Chúa quan phòng. Những phần quà nho nhỏ, những lời cầu chúc ân tình và muôn câu ca vang hoà, tất cả như hợp thành bản đồng ca tri ân của thế hệ hôm nay với biết bao bậc tiền nhân. “Cơm cha, áo mẹ, công thầy”, ơn cả nghĩa dầy…
Tám thế kỷ, tám mươi năm và năm mươi năm đâu chỉ là hoài niệm, nhưng còn là một cơ hội để mọi người phản tỉnh cuộc sống của chính mình, không thể để cho lý tưởng và tinh thần phan Sinh mà các bậc tiền bối đã từng vun trồng lại bị mai một do sự lơ là tắc trách của những kẻ hậu sinh.
Lạy Chúa, đối với chúng con, thời gian cử hành hôm nay là chuỗi dài ân sủng. Ước gì chúng con không dừng lại để thoả mãn nhất thời, nhưng nhắc chúng con luôn ghi khắc công ơn của những người mở lối. Với sức lực nhỏ bé, chúng con ước mong đáp trả quyết liệt hơn mỗi ngày, dẫu hành trình không luôn bằng phẳng êm trôi. Chúa là nguồn lực thúc đẩy chúng con về phía trước.
 andrewdungnguyen

 
CV Phanxicô Thủ Đức
 (một số dữ liệu, nhân lễ mừng 50 năm ngày thành lập Chủng viện)
Chủng viện thuở ban đầu 1959
Xây dựng: Năm 1956, anh em Phanxicô xin Đức Cha Simon-Hòa Nguyễn Văn Hiền cho mở chủng viện trong Giáo phận Sài Gòn. Tháng 6-1956, Dòng mua đất ở làng Phong Phú, xã Tăng Nhơn Phú, Quận Thủ Đức, tỉnh Gia Định, Năm 1958, bắt đầu xây chủng viện thời cha Tỉnh ủy Pacifique Nguyễn Bình An.
Khánh thành: Ngày 4-10-1959, lễ khánh thành có Đức Ông Constante Maltani, Xử Lý Thường Vụ Tòa Khâm sứ Tòa Thánh, ba Giám mục, nhiều bề trên các Dòng bạn, anh chị em Dòng ba và giáo dân.  Đức Cha Hoàng Văn Đoàn OP, giám đốc Đại chủng viện thánh Tôma Dòng Đa Minh, chủ sự chầu Mình Thánh Chúa. Bàn thờ lập giữa sân chủng viện. 
Mô tả chủng viện: Chủng viện nằm trên vùng đất rộng 3,5ha, là một kiến trúc hình chữ T. Cơ sở chính là chủng viện, dài 100m, gồm 1 tầng trệt và 2 tầng lầu. Tầng trệt và lầu một phần lớn là lớp học. Lầu hai là phòng ngủ. Nối dài theo chủng viện, phía sau là tu viện, nơi ở của các linh mục và tu sĩ. Sau tu viện là nhà bếp, nhà xe. Thân chữ T, phía trái, là tầng trệt và một lầu. Tầng trệt là nhà cơm, tầng lầu là nhà nguyện. Nối theo nhà cơm, có nhà chơi, nhà tắm giặt.
Năm học đầu tiên: Năm 1959-1960 là khoá đầu tiên ở chủng viện Thủ Đức. Chủng viện có 9 lớp (120 người cũ và 50 người lớp 8) : lớp 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1 và Terminale và học chương trình Pháp. Lớp 8, tức khóa 1 của chủng viện, là lớp các anh Giuse Thanh, Alexis Hải và Antôn Chúc. Còn anh Giuse Cupertino Ngọc cũng vào năm này, nhưng vào lớp 7 là lớp hai anh Giuse Thảo và Phêrô Tự Tín.
Cuối niên khoá, lớp Terminale là lớp các anh Guy-Marie Giáo, Bosco Đình, Damien Lữ, Savio Chức… thi Tú tài II Pháp, ban Triết, tại Sài Gòn, đã đậu 100%.
Chủng viện đón nhận một số chủng sinh gửi đến học: năm 1960-1961: giáo phận Kontum (Đông, Thượng, Khóai...), một chủng sinh chi Đa Minh Lyon. Năm 1961 trở về sau: thêm Giáo phận Nha Trang (Tạc).
Năm 1963: chủng viện tổ chức lần đầu Ngày Phụ huynh Chủng sinh.
Năm 1964: chủng viện gửi hai lớp cao nhất (lớp 2 và 3) ra Nha Trang học trường Anh em Thiện giáo (Sư huynh Lasan), và lớp Triết học ở trường Taberd, Sài Gòn.
Năm 1967:  Dòng mở Ký túc xá ở Nha trang, là “một tiền chủng viện”, hoạt động đến năm 1973.
Năm 1968-69: Dòng mở Ký túc xá ở nhà Cầu Ông Lãnh, và chỉ được một năm, 33 em nhập về Chủng viện Thủ Đức.
Năm 1972-1973: Hạt Dòng mở thêm Đệ tử viện Đệ nhị Cấp ở Nha Trang.
Năm 1973-1974: Các lớp lớn (10, 11, 12) học tại chủng viện Liên dòng tổ chức tại Dòng Don Bosco, Thủ Đức.
Năm học cuối cùng: năm học 1974-1975, số chủng sinh là 161. Các lớp lớn học tại chủng viện Liên dòng tổ chức tại Dòng Don Bosco, Thủ Đức.
Các Cha giám đốc 1959-1975: Cha Agnello Đình là giám đốc tiên khởi (1 năm), cha Antoine-Marie Phổ (3 năm), cha Emmanuel Thứ (2 năm), Cha Samuel Đình-hòe (quyền Giám đốc 1 năm), cha Dominique Bá, cha André Phương (3 năm).
Giáo sư 1959-1960: 7 cha người Pháp và 7 cha người Việt. Năm 1960-1961: 5 cha người Pháp và 5 cha người Việt, thêm một thầy giáo đời là thầy Thắng. Năm 1964-1965: 3 cha người Pháp và 9 cha người Việt
Chủng sinh: Từ năm 1959 đến 1975 có 920 chủng sinh thuộc 16 khóa. Năm 1960-1961: 126 chủng sinh. Năm 1966-1967: 170 chủng sinh. Năm 1967-1968: 129 chủng sinh
Linh mục:  trong số các chủng sinh, khoảng 40 người trở thành linh mục, và một số tu sĩ, đạt tỉ lệ 4%. Tỉ lệ linh mục/chủng sinh đã thấp lại càng thấp hơn, do biến cố ngày 30-4, nên hầu như kể từ khóa 1969 rất hiếm chủng sinh trở thành linh mục.
Linh mục lớp đầu tiên của chủng viện: Giuse Cupertino Ngọc và Giuse Lê Thanh, ngày 29-6-1974. Hiện nay Giuse Thanh là Linh mục Giáo phận Bà Rịa, cha xứ Vinh Hà và hạt trưởng hạt Bình Giã.
Chủng sinh trong lễ khánh thành Chủng viện 4-10-1959
Linh mục xuất thân đầu tiên ở chủng viện: Savio Chức, Gioan Bosco Đình và Damien Lữ, ngày 11-3-1967 ở Pháp.
Linh mục “em út” của chủng viện: Antôn Phan Vũ (khóa 16, 1974), sinh 1963, linh mục 2001.
Anh em xuất thân từ chủng viện:  Vì anh em đông, nên anh em vào đời với đủ kiểu học vị, bằng cấp, ngành nghề: tiến sĩ, bác sĩ, thạc sĩ, cử nhân, giáo sư đại học, giảng viên đại học, kiến trúc sư, kỹ sư, hiệu trưởng, hiệu phó, giáo viên, nhà báo, kế toán, doanh gia, nhà thầu xây dựng, cán bộ công nhân viên, chuyên viên, thợ máy, tài xế, công nhân, nông dân.... Anh em lập ra hội Cựu Phan Sinh từ năm 1984, sinh hoạt dưới sự hướng dẫn tinh thần của Cha Gentil Trần Anh Thi.
Tham gia công việc tôn giáo, một số anh em phục vụ Giáo hội như là trưởng ban hành giáo giáo xứ, thành viên hội đồng giáo xứ, trưởng khu giáo, ca trưởng, ca viên, trưởng hội đòan... Đặc biệt một số anh em gia nhập Dòng Phan Sinh Tại Thế, và giữ chức vụ Phó miền, Phụ trách Huấn luyện miền, phục vụ Huynh đệ đoàn, thành viên Ban phục vụ Huynh đệ đòan, Hướng viên, đoàn viên...
Sau ngày 30-4-1975: Chủng viện giải tán chủng sinh, chỉ còn 4 người được chọn ở lại Thủ Đức.
Năm 1977: Nhà nước tạm mượn dãy nhà chủng viện hai năm, nhưng rồi chủng viện bị chiếm dụng cho đến năm 1995 mới được trả lại.
Năm 1995: chủng viện được sửa chữa và trở thành Học viện Phanxicô cho đến nay.
Tổng cộng trong 50 năm qua, chủng viện hoạt động 16 năm, 2 năm thuộc tu viện Thủ Đức, 18 năm Nhà nước trưng dụng, và 14 năm là Học viện Phanxicô.
                     Nguyễn Trọng Đa (Khóa 1 của Chủng viện)
                                                               
THƯ CÁM ƠN
CÙA CHA BỀ TRÊN TV PHANXICÔ THỦ ĐỨC
Tu viện Phanxicô Thủ Đức                                   Thủ Đức, ngày 23 tháng 10 năm 2009.
42 đường Đình Phong Phú
P. Tăng Nhơn Phú B, Q. 9
Tp Hồ Chí Minh.
ĐT. 38.960.017

 “Chúng tôi hằng tạ ơn Thiên Chúa về tất cả anh em” ( 1 Tx 1, 2)
 THƯ CÁM ƠN
 Kính gởi toàn thể quí Anh Chị Em gia đình Cựu Phan Sinh trong nước và hải ngoại.
Kính thưa quí Anh Chị Em,
Chúa Nhật 11/10/2009 vừa qua, Tu viện Phanxicô Thủ Đức đã tổ chức ngày họp mặt phan sinh mừng kỷ niệm năm mươi năm thành lập nhà Dòng Thủ Đức.
Trong dịp này, Tu viện chúng tôi đã mời quí anh em tu sĩ trong Tỉnh Dòng Phanxicô Việt Nam và tất cả quí anh chị em cựu phan sinh khắp nơi trong và ngoài nước đến tham dự ngày họp mặt này, để cùng với Tu viện chúng tôi dâng thánh lễ tạ ơn Thiên Chúa về tất cả những hồng ân Người đã ban cho Tu viện Thủ Đức trong suốt 50 năm qua.
Ngày này cũng là ngày giỗ tổ cha thánh theo truyền thống hàng năm của anh chị em gia đình cựu phan sinh khắp nơi. Đặc biệt năm nay, anh chị em cựu phan sinh trong và ngoài nước có nhã ý tổ chức mừng thọ cho các cha các thầy cao niên trong Tỉnh Dòng, qua đó nói lên lòng biết ơn đối với các cha các thầy trong Tỉnh Dòng đã có công giáo dục đào tạo cách này cách khác, cho nhiều anh em tu sĩ trong Tỉnh Dòng cũng như cho các anh em cựu phan sinh chúng ta.
Tu viện Phanxicô Thủ Đức chúng tôi xin chân thành cám ơn tất cả anh chị em cựu phan sinh trong nước và hải ngoại khắp nơi (Mỹ châu, Úc châu, Âu châu …), đã chung lòng chung sức góp công của và thời gian để cùng với Tu viện chúng tôi tổ chức ngày họp mặt vừa qua được thành công tốt đẹp. Qua lá thư này, chúng tôi cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn sâu xa đối với quí anh chị em cựu phan sinh trong nước và hải ngoại khắp nơi, không những chỉ trong dịp này, mà từ mấy chục năm qua đã âm thầm đóng góp giúp đỡ về vật chất lẫn tinh thần cho Tu viện Phanxicô Thủ Đức nói riêng và cho Tỉnh Dòng Phanxicô VN nói chung. Đặc biệt, chúng tôi hết lòng tri ân quí anh chị em cựu phan sinh hải ngoại, dù hoàn cảnh không thể về tham dự ngày họp mặt này với chúng tôi được, nhưng cũng đã đóng góp gởi quà tặng về mừng thọ cho anh em tu sĩ trong Tỉnh Dòng và cho Tu viện Thủ Đức chúng tôi. Cách riêng, chúng tôi cũng hết lòng ghi ơn quí anh chị em cựu phan sinh trong nước đã dành nhiều thời gian, công sức, tiền của để chuẩn bị các tiết mục chương trình văn nghệ cũng như các quà tặng chúc mừng thọ các cha các thầy trong TD và cho Tu viện trong ngày họp mặt mừng kỷ niệm 50 năm ngày thành lập nhà Dòng Thủ Đức vừa qua.
Cũng qua lá thư này, Tu viện chúng tôi cũng xin quí anh chị em cựu phan sinh khắp nơi trong và ngoài nước, thông cảm và lượng tình bỏ qua cho chúng tôi về những điều sơ suất thiếu sót ngoài ý muốn liên quan đến ngày họp mặt vừa qua.
Tất cả là hồng ân của Thiên Chúa. Chúng ta cùng tạ ơn Chúa và cám ơn nhau trong tâm tình đơn sơ hèn mọn của con cái cha thánh Phanxicô. Nguyện xin Thiên Chúa là Cha của chúng ta, nhờ lời chuyển cầu của cha thánh Phanxicô, chúc lành cho tất cả chúng ta được bình an thiện hảo và luôn nối kết anh chị em gia đình cựu phan sinh khắp nơi trong và ngoài nước với anh em tu sĩ trong Tu viện Thủ Đức và Tỉnh Dòng Phanxicô VN bằng mối tình huynh đệ phan sinh của cha thánh chúng ta.

Hiệp thông cầu nguyện cho nhau,
 T.M. Tu viện Phanxicô Thủ Đức 
 Tu sĩ Giuse Nguyễn Tiến Dũng ofm,
                                                                    
 THƯ CÁM ƠN CỦA ANH ĐẠI DIỆN HỘI CỰU PHAN SINH
Thưa Quý Cha Quý Thầy,
Anh Chị Em CPS 
và bạn bè quý mến,

Khi bế mạc Lễ Mừng thọ, tôi đã thay mặt Ban Tổ chức  hết lòng cám ơn tất cả, tất cả ACE ...về nhiệt tình đóng góp  cho cuộc Lễ. Tôi không tài nào diễn tả được hết sự nhiệt tình của ACE và của mọi người, như phép lạ Chúa ban, vượt xa sự hình dung ban đầu của Ban Tổ chức và của bản thân tôi! Nay ngồi ngẫm nghĩ lại càng thấy "hết hồn" nên xin một lần nữa được đơn sơ nhắc lại chút tâm tình biết ơn và cảm mến này:

Cám ơn tất cả các nụ cười nổ rộ trên tất cả các khuôn mặt kể cả các cháu bé thơ và người đang mang bệnh tật như A. Xuyên! 
Trừ khuôn mặt của tôi cau có vì căng thẳng! Xin mọi người vui lòng tha thứ!  

Cám ơn Tỉnh Dòng qua Cha Giám Tỉnh, Cha Phó Giám Tỉnh, Cha Phụ trách Nhà Thủ Đức, Cha Xuân Thảo, Cha Hải Minh....., các Thầy Học viên, các Em tìm hiểu....đã tạo điều kiện và tiếp tay tiếp sức hết mình, từ sự xuất thần của Cha V.Đ. KHỞI đến việc âm thầm kín đáo thổi hàng ngàn cái bong bóng góp sắc màu......

Cám ơn tất cả ACE hải ngọai (Mỹ, Canada, Đức, Thụy sĩ...), ACE đã tìm mọi cách gửi tiền về tiếp sức. Lời A. Tư Ninh qua điện thọai đường dài :"Thấy anh em làm ở nhà làm, chẳng lẽ chúng tôi không góp một tay! Cho anh nhận phần bia đãi anh em!" Quả là đầy tình nghĩa!

Cám ơn tất cả các Nhóm, các Lớp, các cá nhân ACE trong nước.
-Thương quá ACE Trung Hòa thân  xẻ làm đôi: nửa ở nhà chầu lượt, nửa vượt đường xa..., 
-Cảm phục ACE Hà lan thức đêm trên xe cố tập dượt văn nghệ,
-Hoan hô ACE Nha trang vượt thử thách "pan xe" tại Phan thiết để đưa các Cha, Thầy về đến nơi bình an,
-Tuyên dương A. Thống, A. Phong Video và AE Thủ Đức, nhóm Kịch.... mệt lã và nhễ nhãi mồ hôi  thức đêm thức hôm chạy nước rút cho trang trí và văn nghệ, thắng vượt gay go thử thách ngay tại phút chót....
-Mừng quá khi thấy nhiều anh-chị-em lần đầu xuất hiện!
-Rất bất ngờ về những bao thư dúi vào tay, nhét vào thùng...những "chỉ tiêu "phân cho các nhóm đều vượt! Có nhóm còn phát biểu: "Hạnh phúc được "Cha giám tỉnh CPS" giao "chỉ tiêu" và xin được tăng gấp đôi!"
-Rất cám ơn Sr Phụ trách Đệ tử Dòng Đức Bà Truyền Giáo; chỉ xin Sr hỗ trợ 10 em nhưng Sr đã tung hết "lực lượng". Nhớ mãi cách Sr diễn tả sự ngạc nhiên: vừa xúyt xoa vừa nói trong xúc động: "Giỏi và hay quá! Sao AE làm được việc này!..."
-Xin ngã nón thán phục nhóm sọan thảo chương trình (trong đó có A. ĐA âm thầm nhưng hiệu quả) và MC đã chỉnh sửa chi li và thực hiện chu đáo, sáng tạo!
-Và còn nhiều lắm, nhiều lắm .....kể cả những ACE khiêm tốn nhắc đi nhắc lại "xin đừng nhắc gì về mình!". Và, bao quyết tâm lội mưa vượt gió trong cơn bão.....

Xin Thiên Chúa, Đấng thấu hiểu mọi sự, rộng lòng vô cùng và giàu có vô song ..., chúc phúc và tặng thưởng cho tất cả!
  TM.BTC
An tôn Nguyễn văn Phiên.
 DEO GRATIAS! TẠ ƠN CHÚA!