Thứ Năm, 17 tháng 9, 2009

TÂM TÌNH KTX

Các Cha, các Thầy kính yêu,
 Trong tâm tình tri ân cảm tạ những người Cha, người Thầy đã dạy dỗ, nuôi nấng từ ngày bước vào học ở KTX Phanxicô Nha trang năm đầu tiên, cho tới khi lên ĐTV vào năm 1972 và chuyển hướng một năm sau đó, Con vẫn mãi không thể nào quên công ơn các Ngài. Nhân dịp mừng thọ các Cha , Thầy sắp tới, con xin gửi tâm tình này qua bài bài thơ sau đây, đặc biệt xin tạ lỗi những Cha, Thầy đã về với Chúa mà con đã vô ơn chưa một lần gặp lại để tri ân các Ngài. Con xin cúi đầu tạ tội: Em cũng xin BĐD, nếu anh em cựu KTX không có gì góp phần nhân ngày chúc thọ này, thì bài thơ dưới đây có thể là một bức tâm thư nói lên nỗi niềm tri ân, cảm tạ các Ngài , đại diện cho tất cả anh cựu KTX , nếu được. Còn không thì đây là tấm lòng khiêm tốn xin dâng các cha, thầy, một chút nỗi niềm của môt người con phiêu bạt ra đi từ ngày ấy , để đến bây giờ mới có một vài lời hèn mọn, và xem đây như một lời tạ lỗi vì sự vong ân của mình, nhất là một lỗi lầm quá lớn đối với Cha Cao, thầy Marcel, cha Vincent Lư... 

CÁM ƠN NGƯỜI
 (Kính dâng các cha, thầy đã đi qua đời con, 
nhân dịp lể chúc tho ngày 11/10/2009 tại Thủ Đức) 

Tạ ơn Chúa, cám ơn Người 
Cám ơn Cha Thánh ngàn lời thiết tha 
Nhớ xưa bao Đấng nuôi ta 
Bằng cơm, bằng chữ, kinh, ca, giáo điều
Tinh thần Cha Thánh cao siêu 
Mà nghe rất đỗi yêu kiều đời con 
Dù cho xuống núi lên non 
Làm sao quên được tình con với Ngài 
Bao năm quen áo nâu dài 
Sợi dây trăng trắng buộc hoài đời con
Con về thuở đất còn son, 
Hàng cây phượng đỏ nỉ non ve sầu 
Tưởng rằng ở đó bền lâu
Không đành con phải nói câu giã từ
Bây giờ tuổi đã năm tư
Nhớ Cha, nhớ bạn viết lên thư này

 NỖI LÒNG Ở KÝ TÚC XÁ 
Cha ơi biết nói sao đây 
Hoa tàn, nến tận, người đâu sống hoài 
Cha, thầy cũng kiếp trần ai 
Một mai Chúa sẽ bài sai đi về 
Về với Chúa , về cùng Cha
Chắc con được chút vinh hoa của Người
Nhớ lăm nhớ lắm người ơi 
Nhớ ngày chang nắng đất trời Nha trang
Con đến đó thuở bần hàn 
Quần xanh áo trắng chưa mang lần nào
Lạ người lòng thấy nôn nao 
Không sao ngăn nổi lệ trào ướt mi
Bỏ cha bỏ mẹ ra đi 
Cơm phần hai bữa, bánh mì điểm tâm
Học hành, ngủ nghỉ, ấm thân 
Cuộc đời vui sướng trăm lần hơn xưa 
Quên sao được giấc ngủ trưa 
Nằm nghe tiếng máy ai cưa bên đường
Chiều về tắm biển Bãi dương
Cha Damien Lữ luôn thương chụp hình
Lâu lâu còn được xem phim 
Thầy Thomas ở trại phong đưa về 
Ca kịch cha Lữ chẳng chê 
Bao nhiêu khúc hát dân ca đều dùng 
Đàn ca hát xướng rất sung 
Phạm Duy nhạc phẩm “Mẹ quê” khôn cùng
“Mẹ Việt nam” còn nhớ không 
Trường ca bất hủ vấn vương suốt đời
Ai chơi thì mặc ai chơi 
Văn Phương, Đình Lễ cha vời song ca 
Tập tành giọng điệu thướt tha 
Để lên sàn diễn điệu đa với người 
Nay cha đã luống tuổi đời 
Đau thương bệnh tật vẫn cười vô tư 
Bao nhiêu vốn quí ngày xưa 
Cha đem biếu hết cho dương thế này
Bản “Arirang” vẫn còn đây 
Mỗi lần nghe đến lại gây gây buồn
Nhờ cha mở túi càn khôn 
Bây giờ con mới có muôn vốn đời
Cha Cao tiếng Huế chẳng ngơi
Thương con cha chẳng đòn roi bao giờ 
Bầy con tuổi vẫn còn thơ 
Làm sao tránh khỏi ngu ngơ đầu đời
Tuổi ăn, tuổi ngủ, tuổi chơi 
Cha lo đủ thứ không vơi ngày nào
Bây giờ cha đã bình an 
Thiên thu nấm mộ, miên man vĩnh hằng
Chắc rằng Cha Thánh hỏi han
Nhỏ to bao chuyện trần gian Thiên đình
Cũng đâu quên được cha Minh
Tối ngày thủ thỉ bên cây vĩ cầm 
Người luôn sống kiếp âm thầm
Là thầy Marcel Khoát rất gần lũ con
Như người mẹ, tình sắt son
Lo ngày ba bữa no tròn chán chê 
Còn thêm có bữa gôuter 
Lâu lâu thầy đãi kem que mát đời
Cũng đâu quên được thầy Liên 
Nhớ lúc quậy phá thầy liền quất roi 
Nhớ xưa thầy dáng nhỏ nhoi
Mà nay trông thấy cũng oai tuổi đời 
Đâu rồi giờ Pháp thảnh thơi
Chỉ nghe cha kể sự đời thế nhân
Người ưa sống kiếp bụi trần
Ấy là cha Michel Luân thuở nào 
Dọc ngang một chiếc xe đam
Áo sờn, xe nát vẫn lang thang hoài
Cha nay đã khuất non đoài 
Về nơi cõi phúc xa thời đấu tranh
Làm sao quên được giọng Nam 
Ấy cha Phan châu Lý miên man thuở nào 
Lúc nào miệng cũng “mày, tao” 
Như anh em ruột ngọt ngào thân thưong 

ĐỒI PHANXICO YẾU DẤU 
Rồi đến lúc nghỉ cuộc chơi 
Đứa đi ,đứa ở, đứa nơi phương nào 
Con lên đồiThánh Phan sinh 
Mong sao cùng được qui y theo Người
Cha Pascal Tỉnh ít khi cười 
Nhưng lòng cha vẫn sáng ngời chính tâm 
Thầy Vui thì rất uyên thâm
Đơn sơ túi thượng sớm trưa đi về 
Có gì thầy nói hả hê 
Lỗi con thầy chỉ tỉ tê nhẹ nhàng 
Cha Lư số phận bẻ bàng 
Đò chưa tới bến đã sang ngang rồi 
Bây giờ cha đã nghỉ ngơi 
Nơi tầng mây thẳm, ngàn khơi xa vời 
Cha đi con cái bồi hồi 
Bài thi môn toán nhớ hoài khôn nguôi
Đệ tử viện đã mù khơi 
Làm sao quên được một thời dấu yêu
Nhớ giờ kinh mỗi sáng chiều 
Thầy Philip vẫn nhịp đều bên con
Miệng thầy chúm chím như son 
Lời kinh tiếng hát nỉ non êm đềm 
Anh em ba lớp sướng rêm
Ngày ra Hưng đạo, đêm về học chung
Nha trang, Thủ đức, Cù Lao giêng
Ba nơi chụm lại làm nên một nhà 
Tình Phan sinh thật thiết tha
Câu kinh, tiếng hát xuyên qua núi đồi,
Bay theo ngàn gió trùng khơi 
Dâng lên Thiên Chúa muôn lời ngợi ca
Xin cám ơn Người, cám ơn Cha 
Xin tri ân Đấng lìa xa cõi đời 
Xin cho con tạ ơn Người, 
Đến khi nhắm mắt vẫn một lời tạ ơn

 Sài gòn, ngày 10 tháng 9 năm 2009 
Con GIANG TỊNH 
(Nguyễn-văn-Phương, KTX năm đầu tiên 1966, và ĐTV năm 1972)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét