Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

ÔNG CỐ AUGUSTIN NGUYỄN TRINH PHƯỢNG QUA ĐỜI !




10g30 đêm 26/11/2011,Ông Cố NGUYỄN TRINH PHƯỢNG,Vị Linh mục lớn tuổi nhất hiện nay của Dòng PHANXICÔ VN ,qua đời- ( thọ 97 tuổi).
Xin cầu nguyện cho LH AUGUSTIN.

04 hình cuối: Đại diên CPS VN đến Kính viếng Cha.

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

MẸ A.TRẦN PHONG TRÍ (L.59) QUA ĐỜI !

XIN ANH CHỊ EM CPS và BẠN HỮU CẦU CHO LINH HỒN MARIA :

Anh em than men,
Xin bao tin cho anh em va xin anh em cau nguyen cho linh hon cu Maria som duoc ve Thien dang, huong Thien nhan Chua.
Thay mat anh em cung lop 59, xin gui loi chia buon sau sac voi Tri va tang quyen.
Xin anh em linh muc cung lop dang le cau nguyen cho cu ba Maria.
Xin Tri cho biet hien ba duoc quang o dau?
Siet chat tay Tran Phong Tri,
Nguyễn Trọng Đa

--- On Thu, 11/24/11, Tri Tran <tri.tranphong@yahoo.com> wrote:

From: Tri Tran <tri.tranphong@yahoo.com>
Subject: Me anh Tri mat
To: "Nguyen Trong Da" <danguyentrong@yahoo.com>
Date: Thursday, November 24, 2011, 4:04 AM

Hi Đa,
Mẹ của Trí, bà Maria, qua đời lúc 10PM ngày 23/11/2011
1- Tẩm liệm lúc 09:00AM ngày 24/11/2011
2- Thánh lễ tại gia: 18:30 ngày 25/11/2011
3- Động quan: 4:00AM ngày 26/11/2011
Xin dâng lời cầu nguyện thay phúng điếu
Rgds

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2011

SỰ VÔ ƠN

 CPS NGOC DANG gửi từ Pháp
SỰ VÔ ƠN  
Không có câu chuyện nào trong Phúc Âm trình bày sự vô ơn một cách thấm thía cho bằng câu chuyện nầy.  Muời người phong hủi đến cùng Chúa Giêsu với một sự mong đợi có phần nào tuyệt vọng.  Vào thời kỳ đó, bệnh phong hủi có nhiều điểm tương đồng như bệnh AIDS (liệt kháng) đối với chúng ta ngày nay.  Và bệnh phong hủi rất dễ lây lan cũng như bất trị.
Những người phong hủi bị khai trừ, sống biệt lập và ngay cả bị khước từ những quyền căn bản nhất của con người.  Chỉ có phép lạ mới chữa được bênh phong hủi.  Và Chúa Giêsu đã chữa lành cả mười người, nhưng chỉ có một người trở lại cám ơn Ngài đã chữa lành, thay đổi toàn vẹn cuộc sống của họ. 
Tôi tin chắc mỗi người trong nhóm của họ vô cùng biết ơn Ngài, nhưng có chín người không bao giờ nói lên tiếng cám ơn.  Chỉ hai tiếng “cám ơn” đơn giản thôi đã làm nên điều khác biệt.  Hai tiếng đó được nhìn nhận là những tiếng có thanh sắc nhất trong ngữ vựng chúng ta.  Nhưng khi người ta nghĩ tới sự biết ơn hiếm khi xảy ra, cho dù xem ra như thế, thật khó khăn khi phải nói lên hai tiếng “cám ơn”! 
Điều hiếm hoi thì quí hóa 
Thật rất thường tình, người phối ngẫu, anh em, chị em, bạn bè, bạn đồng nghiệp, người lối xóm… làm cho chúng ta đôi việc tốt, nhưng chúng ta không thể đáp trả lại được.  Bi kịch cuộc sống là ngay cả chúng ta cũng không cố gắng đáp trả lại trong hoàn cảnh nầy, như mấy vần thơ sau đây:
“Cứ thổi, thổi đi, hỡi ngọn đông phong,
Ngươi không đến nỗi tàn nhẫn
Như sự vô ơn của con người.”
Thánh Lu-ca không nói cho chúng ta biết là người phong hủi trở lại cám ơn có được Chúa chúc phúc thêm hay không.  Thánh sử cũng không nói điều gì đã xảy ra cho chín người kia, không trở lại cám ơn Chúa Giêsu đã chữa lành bệnh.  Cũng không chút gợi ý gì, chẳng hạn họ bị phong hủi trở lại hoặc bị phát ra một hình thức bệnh trạng gì khác.  
Chúa không hờn dỗi.  Tặng phẩm của Chúa không bao giờ có điều ràng buộc theo sau.  Khi Chúa ban cho, Ngài cho vô điều kiện, không hối tiếc, chỉ vì niềm vui trọn vẹn được chia sẻ thần tính dư dật của Ngài.
Trao đi và nhận lại cách độ lượng
Khi người ta ý thức rằng có ai đó biệt đãi mình thì người ta muốn làm điều gì để đáp lại.  Người ta không nhận quà sinh nhật mà xây lưng đi, không nói lời gì.  Nếu người ta xử sự như thế thì sẽ bị người đời xem là kỳ dị, nhẫn tâm, vô nhân đạo.
Không, điều người ta làm là chấp nhận quà tặng và nói “cám ơn”, không phải vì người ta bắt buộc phải làm như thế, nhưng vì người ta muốn làm như thế.  Đúng thế, khi người ta ý thức là có người biệt đãi mình, người ta muốn làm điều gì tích cực để đáp lại. 
Giờ đây, đối với Chúa cũng thế, không khác biệt.  Người ta muốn làm điều đó không phải vì bắt buộc, nhưng vì người ta muốn thế.  Đó là tất cả những gì tôn giáo đề cập tới.  Tôn giáo nói về “Thiên Chúa” và tôn giáo không nói về “cái tôi”.  Tôn giáo đáp lại lòng tốt và sự quảng đại vô biên của Thiên Chúa.
Người ta cảm tạ Thiên Chúa vì Ngài là Thiên Chúa.  Người ta thờ lạy Thiên Chúa vì Ngài đáng được thờ lạy.  Người ta yêu mến Thiên Chúa vì Ngài đáng yêu mến.  Người ta ca tụng Thiên Chúa vì Ngài đáng ca tụng nên người ta thường cầu xin: “Lạy Chúa! Con cần đến Chúa.”  Quả thật, ngày mà người ta trở về với Chúa và thưa: “Lạy Chúa! Con cần đến Chúa” thì đó là ngày người ta bắt đầu trở thành một con người trọn vẹn. 
Xin nhớ đến tôi
Oscar Wilde đã viết điều mà ông mô tả như truyện ngắn hay nhất trên đời.  Câu chuyện xảy ra như thế nầy: Lần kia Chúa Giêsu đi dọc theo con đường chính băng qua một tỉnh nhỏ.  Ngài đi ngang qua một người say rượu nằm bơ vơ, ngớ ngẩn, bên vệ đường.  Ngài nói: “Anh ơi, sao anh đã phung phí cuộc đời trong rượu chè?” Người đàn ông nhìn Chúa Giêsu, nhận ra Ngài và thưa: “Chúa ôi, Chúa không nhớ con sao? Con là người phong hủi và Chúa đã chữa con lành?” 
Khi đi xa hơn một đoạn đường nữa, Chúa Giêsu gặp một người đàn ông khác đang đi theo một cô gái giang hồ.  Ngài nói: “Anh ơi, sao anh phung phí cuộc đời trong những tham muốn nhục dục?”  Người đàn ông nhìn Chúa Giêsu, nhận ra Ngài và thưa: “Chúa ơi, Chúa không nhớ con sao? Con là người mù và Chúa đã làm cho con sáng mắt.
Đi thêm một đoạn đường nữa, Chúa Giêsu gặp một người đàn ông thứ ba.  Ông ta già cả và dựa vào tường kêu khóc thảm thiết.  Chúa nói: “Bác ơi, sao bác phung phí cuộc sống, đêm ngày than thân khóc phận?”  Cụ già nhìn quanh, thấy Chúa Giêsu, nhận ra Ngài và thưa: “Chúa ôi, Chúa không nhận ra con sao? Con đã chết và Chúa làm cho con sống lại.” 
Oscar kết thúc câu chuyện cùng một luận điệu như thế.  Nhưng tôi thiết tưởng còn thiếu sót nếu chúng ta dừng lại nơi đây.  Theo tôi tưởng, chúng ta hoàn toàn tự do thêm vào phần phụ lục của riêng chúng ta.
Giả thiết Chúa chặn một người trong chúng ta lại, có thể Ngài sẽ nói: “Tại sao con phung phí đời con?”  Và nếu Ngài nói cùng làm như thế, chúng ta nên trả lời: “Chúa ôi, Chúa không nhớ con sao?  Con là hư vô và Chúa đã dựng nên con.  Chúa đã dựng nên con giống hình ảnh Ngài.  Chúa nâng con lên phẩm giá con cái Thiên Chúa.  Chúa là lý do tại sao con được làm người, tại sao con được thấy, nghe, đi đứng, nghĩ tưởng, yêu thương, chọn lựa và mơ ước?”  Có thể Chúa sẽ nói: “Vậy thì tại sao con đã quên Cha?  Tại sao con đã không cám ơn Cha?” 
Phần còn lại 
Một người không có của cải gì hết và Thiên Chúa đã cho anh ta mười quả táo.  Ba quả dùng để ăn nên anh đã ăn ba quả táo đầu tiên.  Ba quả tiếp theo để làm chỗ trú ẩn, che mưa che nắng.  Anh ta đã bán đi để mua chỗ ở.  Chúa cho anh ba quả nữa để sắm áo quần che thân và anh đã bán đi để mua sắm quần áo.  Chúa cho anh quả táo thứ mười để anh ta có gì dâng lại cho Chúa, hầu tỏ lòng biết ơn đối với chín quả táo kia.  
Người đàn ông đó cầm quả táo thứ mười lên và ngắm nghía cẩn thận.  Quả táo đó xem ra đỏ hồng và có nhiều nước hơn tất cả những quả táo khác.  Tự trong thâm tâm, anh ta biết rằng đó là quả táo mà Chúa mong chờ anh ta sử dụng như tặng phẩm để biết ơn Ngài đối với chín quả táo kia.
Nhưng quả táo thứ mười ngon lành hơn tất cả những quả táo khác.  Người đó lý luận rằng Chúa có tất cả những quả táo khác trên trần thế nên anh đã ăn quả táo thứ mười và dâng lại cho Chúa cái hột mà thôi.
Vô ơn là một trong những tội gớm ghiếc nhất.  Vô ơn làm cho người ta cảm thấy được quyền sử dụng mọi sự, cho mọi việc xảy tới đều là tự nhiên, tự cảm thấy mình vô dụng và hạ thấp cảm quan tự trọng của mình. Không biết ơn Chúa, không biết ơn người thì cuộc đời trở nên trống rỗng, hời hợt và vô vị.  Không biết cám ơn thì chính cuộc sống trở thành bạc bẽo, chán chường.  Trái lại, biết ơn là một trong những sự việc đẹp nhất trên đời. 
 
Linh Mục Vincent Travers, OP
Hương Vĩnh chuyển ngữ

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

VIDEO THÁNH PHANXICÔ GẶP QUỐC VƯƠNG HỒI GIÁO

HOẠT CẢNH DO HỌC VIỆN PHANXICÔ THỰC HIỆN

BỮA ĂN CHIỀU CUỐI CÙNG


SIMON HOA gửi
BỮA ĂN CHIỀU CUỐI CÙNG
Leonardo da Vinci vẽ bức "Bữa ăn chiều cuối cùng" (The last supper) mất bảy năm liền. Đó là bức tranh vẽ Chúa Jesus và mười hai vị tông đồ trong bữa ăn cuối cùng trước khi Chúa bị Judas phản bội.
Leonardo tìm người mẫu rất công phu. Giữa hàng ngàn thanh niên, ông chọn được một chàng trai 19 tuổi có gương mặt thánh thiện, một nhân cách tinh khiết tuyệt đối để làm mẫu vẽ Chúa Jesus. Da Vinci làm việc không mệt mỏi suốt sáu tháng trước chàng trai, và hình ảnh Chúa Jesus được hiện trên bức vẽ. 
Sáu năm tiếp theo ông lần lượt vẽ xong 12 vị tông đồ, chỉ còn có Judas, vị môn đồ đã phản bội Chúa vì 30 đồng bạc, tương đương 16.96 đô la Mỹ. 
Hoạ sĩ muốn tìm một người đàn ông có khuôn mặt hằn lên sự hám lợi, lừa lọc, đạo đức giả và cực kỳ tàn ác. Khuôn mặt đó phải toát lên tính cách của kẻ sẵn sàng bán đứng người bạn thân nhất, người thầy kính yêu nhất của chính mình... Cuộc tìm kiếm dường như vô vọng. Bao nhiêu gương mặt xấu xa nhất, độc ác nhất, Vinci đều thấy rằng chưa đủ để bộ lộ cái ác của Judas. Một hôm, Vinci được thông báo rằng có một kẻ mà ngoại hình có thể đáp ứng được yêu cầu của ông. Hắn đang ở trong một hầm ngục ở Roma, bị kết án tử hình vì giết người và phạm rất nhiều tội ác tày trời khác.  

Da Vinci lập tức lên đường đến Roma. Trước mắt ông là một gã đàn ông nước da đen sậm với mái tóc dài bẩn thỉu phủ xoà xuống mặt, một khuôn mặt xấu xa, độc ác tự nó nói lên nhân cách của một kẻ hoàn toàn bị tha hoá. Đúng, đây là Judas!  Được sự cho phép đặc biệt của Đức Vua, người tù được đưa tới Milan nơi bức tranh đang được vẽ dở. Mỗi ngày, tên tù im lặng ngồi trước Da Vinci và hoạ sĩ thiên tài cần mẫn với công viêc truyền tải vào bức tranh diện mạo của kẻ phản phúc. 
Khi nét vẽ cuối cùng hoàn thành, kiệt sức vì phải đối mặt với cái ác một thời gian dài, Vinci quay sang bảo lính gác "Các ngươi đem hắn đi đi...". Lính canh túm lấy kẻ tử tù, nhưng hắn đột nhiên vùng ra và lao đến quì xuống bên chân Da Vanci, khóc nấc lên: "Ôi, ngài Da Vinci! Hãy nhìn con! Ngài không nhận ra con ư?" 
Da Vinci quan sát kẻ mà suốt sáu tháng qua ông đã liên tục nhìn mặt. Cuối cùng ông đáp: "Không, ta chưa từng nhìn thấy ngươi cho đến khi ngươi được đưa đến cho ta từ hầm ngục ở Roma...". Tên tử tù kêu lên "Ngài Vinci... Hãy nhìn kỹ lại tôi! Tôi chính là người mà bảy năm trước ông đã chọn làm mẫu để vẽ Chúa Jesus..."
Câu chuyện này có thật, như bức tranh "Bữa ăn chiều cuối cùng" là có thật. Chàng trai đã từng được chọn làm hình mẫu của Chúa Jesus chỉ sau hơn hai ngàn ngày, đã tự biến mình thành hình tượng hoàn hảo của kẻ phản bội ghê gớm nhất trong lịch sử. 
Tương lai không hề được định trước. Chính chúng ta là người quyết định số phận của chính mình.

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

Bé sắp chào đời nói chuyện với Chúa

Newborn's Conversation With God.

This is beautiful…


Bé sắp chào đời nói chuyện với Chúa
 
 

 
Một bé sắp chào đời hỏi Chúa: “Người ta cho con biết là ngày mai Chúa gửi con xuống trần gian, nhưng làm sao con sống ở đó được, vì con quá nhỏ bé và bất lực hoàn toàn?"Chúa đáp: “Thiên thần của con sẽ chờ con sẽ chăm sóc con".
Bé hỏi tiếp: “Nhưng Chúa hãy nói cho con biết, trên thiên đàng con không làm gì cả, chỉ ca hát và cười hạnh phúc thôi mà”.
Chúa
nói: "Thiên thần của con sẽ hát cho con cũng sẽ mỉm cười với con. con sẽ cảm nhận tình yêu của thiên thần, con sẽ rất hạnh phúc".
Bé hỏi lần nữa: “Và làm sao con có thể hiểu được, khi người ta nói chuyện với con nếu con không biết ngôn ngữ?”.
Chúa
đáp: “Thiên thần của con sẽ nói với con những lời đẹp nhất ngọt ngào, mà con chưa bao giờ nghe, với nhiều kiên nhẫn sự chăm sóc, thiên thần của con sẽ dạy con cách nói chuyện”.
-"Và con sẽ làm khi con muốn nói chuyện với Chúa?"
Chúa nói: "Thiên thần của con sẽ
chắp đôi bàn tay của con lại và sẽ dạy con cách cầu nguyện."-"Ai sẽ bảo vệ con?"
Chúa đáp: “Thiên thần của con
sẽ bảo vệ con, ngay cả khi mạng sống của con gặp nguy hiểm”.
-"Nhưng con sẽ luôn luôn buồn,con sẽ không nhìn thấy Chúa nữa".
Chúa nói: "Thiên thần của con sẽ luôn luôn nói chuyện với con về Chúa, và sẽ dạy con biết con đường đi về lại với Chúa, mặc dù Chúa sẽ luôn bên cạnh con".
Ngay
lúc ấy, có sự yên tĩnh lớn trên Thiên đàng, nhưng tiếng nói từ Trái đất
vẫn có thể nghe được, bé vội vàng hỏi Chúa: “Chúa ơi, nếu con rời Thiên đàng nay bây giờ, xin cho con biết tên thiên thần của con đi!”.
Chúa đáp: “Con chỉ đơn giản gọi thiên thần ấy là MẸ nhé"
.

Nguyễn Trọng Đa dịch
A Newborn's Conversation with God.


A baby asked God, "They tell me you are sending me to earth tomorrow, but how am I going to live there being so small and helpless?"  

God said, "Your angel will be waiting for you and will take care of you."

The child further inquired, "But tell me, here in heaven I don't have to do anything but sing and smile to be happy."

God said, "Your angel will sing for you and will also smile for you.
And you will feel your angel's love and be very happy."

Again the small child asked, "And how am I going to be able to understand when people talk to me if I don't know the language?"

God said, "Your angel will tell you the most beautiful and sweet words you will ever hear, and with much patience and care, your angel will teach you how to speak."

"And what am I going to do when I want to talk to you?"

God said, "Your angel will place your hands together and will teach you how to pray."

"Who will protect me?"

God said, "Your angel will defend you even if it means risking its life."

"But I will always be sad because I will not see you anymore."

God said, "Your angel will always talk to you about Me and will teach you the way to come back to Me, even though I will always be next to you."

At that moment there was much peace in Heaven, but voices from Earth could be heard and the child hurriedly asked, "God, if I am to leave now, please tell me my angel's name.."  


God said,
You will simply call her, Mom." 

Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011

10 CÁCH CHẤP NHẬN CHÍNH MÌNH

10 CÁCH CHẤP NHẬN CHÍNH MÌNH
Nhà tâm lý họ Powel đã đưa ra 10 tiêu chuẩn giúp chúng ta có thể lượng giá hoặc dựa vào đó để luyện tập mà chấp nhận chính mình

1.  Người chấp nhận mình. 
Là luôn hài lòng về mình, thích hòa đồng với người khác. Nếu gặp phải những ai không yêu thương, hay chỉ trích, thì không bực tức, nóng giận hay buồn phiền.
2.  Người chấp nhận mình. Làthích đi đến với người khác, vì luôn nghĩ rằng người khác cũng thương yêu và chấp nhận mình. Tự tin khi ở giữa đám đông, sẵn sàng, cởi mở, và cũng dễ chấp nhận ý kiến của người khác. Và không thấy cô đơn khi ở một mình.
3. Người chấp nhận mình. Là luôn đón nhận tình cảm và  lời khen của người khác với lòng biết ơn và thích thú. Họ nội tâm hóa những lời khen và nhận xét tích cực. Họ không nghi ngờ về động lực của người khác.
4. Người chấp nhận mình. Là người biết lành mạnh hóa và phong phú hóa con người mình. Họ thương yêu và thán phục người khác một cách cởi mở và ngay thẳng. Họ không bị dày vò bởi việc người khác có thể hiểu lầm và giải thích sai về hành động của họ. Họ cũng không lo lắng về điều họ trao có thể đền đáp lại hay không. Tóm lại là họ tự do làm những gì họ muốn và thấy là đúng.
5.  Người chấp nhận mình. Là chấp nhận bản thân như họ là trong giây phút hiện tại. Cái tôi ngày hôm qua đã thuộc về lịch sử. Cái tôi của ngày mai còn trong cõi hư vô. Họ chỉ chú ý đến giây phút hiện tại và những gì xảy ra trong lúc này.
6. Người chấp nhận mình. Là có thể thường xuyên và dễ dàng cười với chính mình. Coi mình quá quan trong thường là dấu hiễu của người cảm thấy thiếu an toàn. An bình nội tâm thường là dấu hiệu của người biết chấp nhận mình. Họ thú nhận và cười vào chính sự yếu đuối, ngu ngốc của mình. Chỉ những người biết nhận chân giá trị của đời mình mới có can đảm thú nhận những giới hạn và thiếu sót của họ.
7. Người chấp nhận mình. Là có khả năng nhận thấy và đáp ứng những nhu cầu của mình. Như nhu cầu thể lý, cảm xúc, trí tuệ, xã hội và siêu nhiên. Đúng ra bác ái phải bắt nguồn từ chính mình trước. Cố gắng lờ đi những nhu cầu của mình là một kiểu tự vẫn. Phải biế yêu mình rồi mới biết yêu người khác một cách tự nhiên và thoải mái được. Loại người này thường sống quân bình. Họ dùng thì giờ để nghỉ ngơi, thư giản, thể thao và bồi bổ cơ thể, cho tinh thần, cũng như cho đời sống tâm linh nữa.
8. Người chấp nhận mình. Là người cương quyết. Họ theo lời chỉ dẫn phải hành động như thế nào từ chính bên trong nội tâm của họ, chứ không phải nơi người khác. Họ làm theo cái gì họ nghĩ là đúng và thích hợp, chứ không theo những gì kẻ khác nghĩ và nói. Họ không sợ phải  lội ngược dòng, không bị tiêm nhiễm hay ảnh hưởng bởi tâm lý và tinh thần của tập thể hay đám đông.
9. Người chấp nhận mình. Là sống hòa hợp với thực tại. Đương đầu với chính mình và với  người khác như sự thật mà người khác đang là. Họ không để mất thì giờ và sức lực để hối tiếc những điều thật sự không có. Họ thưởng thức và dấn thân vào cuộc sống.
10. Người chấp nhận mình. Là người quả quyết, tự tin. Họ chú trọng đến quyền lợi của họ một cách chính đáng như: quyền có những tư tưởng và lựa chọn. Họ giao tiếp với người khác một cách ngang hàng. Họ không chôn vùi sáng kiến. Họ tự trọng và diễn tả chính mình bằng một cách cởi mở và ngay thẳng.
Khi chấp nhận chính mình, bạn sống như người trưởng thành, bạn sẽ tự tin, cảm thấy bình an. Bạn sẽ được kính trọng và yêu mến. Nhất là sẽ thoải mái và hài lòng về chính mình.
Nhà tâm lý họ Powel

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2011

Trong tranh vẽ Th.PHANXICÔ....có quỷ !!!

Con quỷ trong chi tiết tranh tường của họa sĩ Giotto tại Assisi
Nguyễn Trọng Đa 11/6/2011
Con quỷ trong chi tiết tranh tường của họa sĩ Giotto tại Assisi

Chi tiết của một bức tranh tường trong Vương Cung Thánh Đường thánh Phanxicô ở Átxidi (Assisi, Ý)

ROMA – Các nhà phục chế nghệ thuật đã phát hiện khuôn mặt một con quỷ ẩn trong các đám mây, của một trong các bức tranh tường nổi tiếng nhất của danh hoạ Giotto, trong Vương Cung Thánh Đường thánh Phanxicô thành Átxidi, Ý, theo các chức sắc Giáo hội ngày 5-11.

Con quỷ ẩn nấp trong các chi tiết đám mây ở phía trên của bức tranh tường số 20, trong loạt tranh mô tả cuộc đời và cái chết của thánh Phanxicô, do hoạ sĩ Giotto vẽ trong thế kỷ 13.

Khám phá này được thực hiện bởi nhà sử học nghệ thuật Ý Chiara Frugone. Khám phá cho thấy một gương mặt với một mũi lõ, một nụ cười tinh quái, và sừng đen tối ẩn trong các đám mây, trong bức tranh mô tả cái chết của Thánh Phanxicô.

Gương mặt này là khó nhìn thấy từ sàn của Vương cung thánh đường, nhưng nổi bật hẳn lên khi được chụp ảnh cận cảnh.

Ông Sergio Fusetti, nhà phục chế chính của vương cung thánh đường, nói rằng có lẽ danh hoạ Giotto không bao giờ muốn hình ảnh của con quỷ là một phần chính của bức tranh tường, và có thể vẽ con quỷ giữa đám mây "để cho vui chút xíu".

Danh hoạ có thể đã vẽ nó để trêu chọc một người nào đó mà ông quen biết, bằng cách vẽ người ấy như một con quỷ trong bức tranh, - Fusetti nói như thế trong trang web của tu viện Phanxicô.

Các tác phẩm nghệ thuật trong Vương cung thánh đường của tu viện, nơi thánh Phanxicô được an táng, đã được phục hồi sau khi nhà thờ bị hư hại nặng bởi một trận động đất vào năm 1997. (Reuters 5-11-2011)

Nguyễn Trọng Đa

Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2011

MỪNG ĐÔI TÂN HÔN TRONG ĐẠI GIA ĐÌNH CPS !!!!




Chiều 5/11/2011,dù mưa tầm tã, gia đình Phan sinh từ Long,khánh,SG,Thủ đức,Hố nai đã tề tựu chúc mừng cho đôi Tân hôn BÍCH HUYỀN-THANH SƠN (là con gái và rể của AC.ĐẬU LỆ- CPS Hố nai).
Niềm vui thực sự bùng nổ khi tất cả gia đình Phan sinh tập trung trên sân khấu hát Nối vòng tay lớn và Con tim đã vui trở lại !!!